Sau khi chắc chắn cháu mình đã ngủ Tạ Cẩn Hi liền nhanh chóng vào phòng để xách Thời Tư Nghiên về phòng hắn.
Đẩy cửa vào bên trong căn phòng, anh ta bước đến cạnh giường. Không một động tác thừa tách nhóc Măng Măng ra, bế thốc Thời Tư Nghiên lên, vác cô đi.
Thời Tư Nghiên vốn dĩ đã ngủ rồi, bị bế thốc lên làm cô phải tỉnh dậy. Thấy mình đang bị vác đi như bao tải, không khó để cô đoán ra được lý do tại sao. Ngáp lên một cái rồi cô mới nói “ Tạ Cẩn Hi, thả tôi xuống”
Coi như không nghe lời Thời Tư Nghiên lọt vào tai, anh ta vác cô vào phòng rồi đóng sầm cửa lại. Tiến thẳng đến giường rồi quăng người trên vai mình xuống, thuận theo mà đè lên người cô ấy “ Tôi thả rồi đó”
Cũng đến cạn lời, hai tay của Thời Tư Nghiên đưa lên quàng vào cổ Tạ Cẩn Hi rồi kéo sát xuống, anh ta thích chơi thì cô chiều anh ta vậy “ Ồ? Nhưng chỗ tôi nói thả xuống không phải chỗ này”
Đưa tay lên gạt đi những sợi tóc đang vướng trên mặt Thời Tư Nghiên, anh ta còn rảnh tay xoắn xoắn lọn tóc ấy rồi mới gạt gọn “ Chính là chỗ này. Sao em vẫn không chịu chuyển đến đây ở?”
Việc Tạ Cẩn Hi muốn Thời Tư Nghiên về ở chung nhà đã được anh ta đề nghị rất nhiều lần. Nhưng lần nào Thời Tư Nghiên cũng không muốn hoặc trực tiếp lờ đi.
Mấy ngón tay của Thời Tư Nghiên thay nhau xoa xoa ở gáy Tạ Cẩn Hi “
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-thuong/3390311/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.