Sáng sớm, trong tay Triêu Dương công chúa cầm tín hàm Trệ gửi tới, còn ném vào đống giấy lộn xộn. Phía sau Diệp Tiềm bắt gặp, mắt vừa động, mím môi nở nụ cười.
Triêu Dương công chúa thấy hắn cười, má phấn hơi hơi nhiễm hồng, ra vẻ mát đạm hỏi: "Diệp Tiềm, ngươi cười cái gì?"
Diệp Tiềm thu liễm nụ cười, đi đến phía sau Triêu Dương công chúa, nghiêm cẩn nói: "không có gì, ta chính là thấy thư nhà đương kim Hoàng thượng gửi tới, nhưng chủ nhân lại tùy ý ném ở đó như vậy."
Triêu Dương công chúa nhíu mày, hư mắt nhìn hắn: "Trệ viết thư rất dong dài, đem chuyện trong cung, chuyện nhà đều nói một lần, chẳng lẽ mỗi phong thư của hắn ta đều phải coi la trân quý sao? Vậy mới tổn hại thể diện đế vương của hắn đâu."
Diệp Tiềm nghe vậy, gật đầu trịnh trọng nói: "Nàng nói có lý."
Triêu Dương công chúa thấy hắn không truy vấn, mới nở nụ cười, cười xong sai người nghiền nát, nói là muốn viết một phong thư cho Bích La phu nhân.
Diệp Tiềm thấy công chúa cúi đầu viết nhanh, dưới ngòi bút chữ nhỏ đoan chính khí, có cảm giác tang thương dũng cảm, lại hoàn toàn không có xinh đẹp diễm lệ khí nên có, liền nhớ tới tình cảnh ngày ấy nàng vẽ tranh. Tức thời không khỏi thần bay hải ngoại, không biết công chúa trước kia bộ dáng ra sao.
Triêu Dương công chúa viết xong thư, dùng sơn đỏ phong kín, mới lệnh cho Cẩm Tú: "Đem phong thư này giao cho Bích La phu nhân, thuận tiện lấy một ít bánh sữa của Trệ đưa tới cho nàng."
Cẩm Tú tự nhiên đáp ứng, ai ngờ Triêu Dương công chúa phân phó xong, lại phảng phất nhớ tới cái gì, ra lệnh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-thu/2139155/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.