Xa xa, Diệp Trường Vân đưa cơm cho đệ đệ, vừa vặn thấy một màn này, nàng hoảng sợ lui về phía sau một bước, hai tay mảnh khảnh run run che miệng mình.
Nhớ ngày xưa nghe nói đủ loại tin đồn về Hầu gia và Lộng Ngọc, nếu như đệ đệ mình rơi vào tay Hầu gia, còn không biết kết cục thế nào đâu! lòng nàng nóng như lửa đốt, nên làm thế nào mới cứu đệ đệ may mắn thoát nạn? Chẳng lẽ cứ như vậy trơ mắt nhìn đệ đệ bị chủ nhân đạp hư sao?
đang lúc sốt ruột, linh quang chợt lóe lên, nàng bỗng nhiên nghĩ đến Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng, nàng từng đặt cả giấc mộng và kỳ vọng của thiếu nữ lên hắn, nhưng sau này lại bị thất vọng, thất vọng qua đi, ngược lại từ đáy lòng dâng lên oán hận cùng khinh thường.
hiện thời, là lúc nguy nan, người thứ nhất nàng nghĩ đến lại là hắn.
Ngay cả hắn đối với mình không yêu, nhưng những ngày nay hắn quan tâm toàn gia mình là không thể hoài nghi, lúc này nàng chỉ hơi do dự, vội chạy đến tiền viện chỗ Tiêu Đồng ở.
Tiêu Đồng vừa mới rửa mặt, đang muốn nghỉ ngơi, chợt nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài, vội ra mở cửa, vừa thấy, dĩ nhiên là Diệp Trường Vân vẻ mặt kích động ửng hồng, thở hổn hển.
hắn có chút kinh ngạc, lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì?"
Diệp Trường Vân căn bản bất chấp, tiến lên giữ chặt tay áo hắn, dồn dập thở hổn hển, run giọng nói: "Ta cầu ngươi, nhanh đi cứu Ttiềm, cứu hắn!"
"Diệp Tiềm? hắn thế nào?" Tiêu Đồng vừa nghe, mày nhất thời nhíu lên.
Diệp Trường Vân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cất giọng nói: "Hầu gia, ở hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-thu/2139126/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.