“Cháu làm gì có bản lĩnh mà gây chuyện với cậu ta.“ Tề Viện đến giờ vẫn còn bực mình khi nghĩ tới, người mà trước đây lúc nào mắt cũng nhìn mình – Cố Trình – sao giờ lại trở nên như vậy, hơn nữa chỉ cần anh ra tay, cô ta hoàn toàn không thể phản kháng. Cô ta không bao giờ nhận mình làm sai, cầm tạp chí lật mạnh: “Tất cả chỉ vì một con bé, một con bé tỉnh lẻ.“
Ông nội Tề nhìn cháu gái, nói: “Bố cháu có kể qua với ông, A Viện à, ông từng nói rồi, làm người cần biết mềm mỏng một chút, quá cứng rắn chỉ tổ mất nhiều mà không được gì.“
Tề Viện bỗng ngẩng đầu, nghiến răng nói: “Ông nội, chẳng lẽ cháu làm gì sai sao? Cháu chỉ cần một diễn viên đóng thế, cháu đâu có sai chứ.“
Ông nội Tề vỗ đầu cháu gái, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật sự là không sai.“
“Đúng vậy.“ Tề Viện biết ông nội sẽ không trách mình, cô ta nói: “Giờ không chỉ là chuyện của con bé đó nữa, cháu không thể phong sát hay đuổi cô ta đi, rốt cuộc, vấn đề vẫn quay về chỗ Cố Trình.“
“Ông nội.“ Cô ta nghiêng người gọi.
Ông nội Tề cầm chén trà, nhấp một ngụm rồi gật đầu: “Ông đã hiểu.“
Tề Viện chần chừ, tiến lại gần ông nội: “Ông nội, ông cụ Cô bao giờ thì về ạ? Không phải đi thăm quê cùng ông sao, sao vẫn chưa về?“
“Người ông ấy cần gặp nhiều, lại thích sống ở quê, tạm thời chưa về ngay được.“
Tề Viện bĩu môi: “À.“
–
Tối hôm đó, Cố Trình ở công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-the-ban-tiet-bach-thai/4097608/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.