Ôn Sơ bị anh kéo trở lại, ngẩng đầu nhìn lên.
“Đúng, ban đầu có tin người đảm nhận là chị ta, nhưng đạo diễn Đường bảo em đi thử, em cũng không biết vì sao.” Giọng cô nhỏ dần, nhìn thấy sắc mặt anh, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả, cô hỏi ngược lại: “Vậy ý anh là bộ phim này chỉ có mình chị ta mới được đóng, em thì không thể có chút hy vọng nào sao?”
Cố Trình sững lại, theo phản xạ đáp: “Ý anh không phải thế, Ôn Sơ.”
Nhưng một khi cảm xúc trào lên thì khó lòng lắng xuống. Cô khẽ nói: “Em còn tưởng anh sẽ vui mừng thay cho em.”
“Ôn Sơ…” Cố Trình siết chặt cổ tay cô. Ôn Sơ vặn nhẹ cổ tay, theo bản năng lùi lại, giọng cô thấp hẳn: “Thật ra em cũng biết, cho dù đạo diễn Đường cho em cơ hội thử vai, thì cũng chưa chắc em đã được. Có bản hợp đồng ấy chắn ngang, em chẳng làm được gì. Nhưng em vẫn thấy rất vui, vì ít ra đã có người chú ý đến năng lực của em, cho em một cơ hội.”
Cô nhìn anh: “Nhưng em vẫn muốn thử, cho dù anh thấy là không đáng. Cố Trình, em rất sợ bị so sánh, em sợ đến một ngày nào đó, em và Tề Viện bị đặt lên cùng một cán cân, mà anh là người phải chọn.”
Đồng tử Cố Trình thoáng co lại.
Ôn Sơ thấy biểu cảm ấy, trong đầu chợt hiện về tám năm trước, khi họ cùng nhau khiêu vũ. Lúc ấy cô ngồi ở trong góc uống rượu, lòng còn nặng trĩu vì bệnh tình của mẹ, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-the-ban-tiet-bach-thai/4097579/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.