Vào lúc đó, mấy người khác cũng túm tụm lại quầy bar, không biết đang bàn tán chuyện gì. Cố Trình ngồi trên ghế cao, tiện tay cầm lấy điện thoại bấm vài cái.
Tịch Ninh còn chưa nghĩ xong đã bị Ôn Sơ kéo ra ngoài, cánh cửa sau lưng họ khép lại. Trên trời trăng sáng tròn vành vạnh, Tịch Ninh khoanh tay nhìn Ôn Sơ: “Cậu sợ cái gì chứ? Cũng đâu phải chưa từng tụ tập với bọn họ.”
Ôn Sơ ngước mắt nhìn vầng trăng sáng, giọng dịu dàng: “Đúng là từng tụ tập. Nhưng cậu còn nhớ sinh nhật Tề Viện năm kia không? Ban đầu thì hòa nhập được một chút, nhưng sau đó tớ với cậu lại ngồi ở một góc uống rượu, cách họ vài dãy ghế sofa…”
Tịch Ninh nhớ lại, khẽ nói: “Giống như hai thế giới vậy.”
“Ừ, giống như ở hai thế giới. Câu này vốn dĩ là cậu thường hay nói mà.”
Đây là lần đầu tiên Tịch Ninh thấy Ôn Sơ ủ rũ như vậy. Cô ấy đưa tay chạm nhẹ mũi Ôn Sơ: “Thế nhưng chẳng phải trước đây cậu vẫn bảo anh ta đối xử với cậu rất tốt sao…”
Ôn Sơ khẽ cười. Nhắc đến Cố Trình, trong lòng cô vẫn dấy lên một tia dịu dàng, nhưng có những thứ vĩnh viễn không thể thay đổi. Cô quay đầu nhìn Tịch Ninh: “Cậu có thấy băng rôn treo trên sân khấu không?”
“Có thấy.” Tịch Ninh bĩu môi, đầy vẻ khinh thường, “Chia tay thôi mà, cứ như cả thế giới phải chúc mừng cô ta, phải xoay quanh cô ta vậy. Phương Di vốn dĩ là loại đàn ông rác rưởi, những cũng do cô ta tự chọn. Người mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-the-ban-tiet-bach-thai/4097577/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.