Khi Kỷ Hành bước vào Từ Ninh cung, Thái hậu đang rơi lệ. Thái hậu khóc không hề ồn ào hay nức nở phiền nhiễu, mà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, khiến người ta cảm thấy như thể cả thiên hạ này đều phụ bạc bà, ai thấy cũng sinh lòng hổ thẹn, tự trách.
Kỷ Hành có chút nhức đầu, cất lời: "Mẫu hậu, kẻ nào đã cả gan chọc giận người? Trẫm nhất định sẽ không dung tha cho kẻ đó."
"Còn có thể là ai nữa! Ai gia vì ngươi mà cần lao cả một đời, khổ sở nhẫn nhịn đến tận bây giờ, thế mà ngươi được lắm, lại đi làm ra những chuyện ô uế như vậy. Có phải sống an nhàn quá lâu, ngươi đã quên đi những thống khổ từng trải? Ngươi quên Phụ Hoàng ngươi đã bị bọn thái giám che lấp làm hại ra sao ư? Ngươi —-" Nói đến đây, bà nghẹn lại, lại tiếp tục nức nở.
Kỷ Hành biết rõ sự việc đã truyền đến tai Thái hậu. Hắn giải thích trấn an: "Đó đều là lời đồn đại nhảm nhí bên ngoài, Mẫu hậu biết rõ Trẫm là người như thế nào cơ mà, lẽ nào người lại tin tưởng vào những lời thêu dệt đó?"
Thái hậu tuy khóc ròng rã nửa ngày trời, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo minh mẫn: "Đến nước này ngươi còn muốn lừa dối Ai gia sao! Trứng không nứt thì ruồi nhặng không bu, Ai gia không tin. Nếu chuyện không có căn cứ, người ngoài làm sao dám tùy tiện nói bậy bạ về Thiên tử?"
Lòng Kỷ Hành trầm xuống, nhưng trong đầu đã nảy ra kế sách. Hắn lập tức thở dài, tỏ vẻ bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-that-thang-vi-giua-chon-hau-cung/4999386/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.