Dạo gần đây, cảnh ngộ của Điền Thợ Săn khá bi thảm, bởi vậy chưa dành nhiều tâm sức để chú ý tới tiểu cô nương hắn nhặt về.
Nỗi niềm ưu sầu của nhà họ bắt nguồn từ đứa con thứ bảy. Thằng bé bẩm sinh đã suy nhược, từ nhỏ thân thể gầy yếu, sau khi trưởng thành hiển nhiên không thể nối nghiệp gia truyền. Không có sức khỏe, lại e rằng không thể sinh nở nối dõi, làm cha làm mẹ không biết sau này nó phải làm nghề gì để mưu sinh. Vừa đúng lúc, trong thôn có một người từng làm hoạn quan trong cung, nay về già liền trở về quê hương an hưởng tuổi già. Vị lão hoạn quan này tích góp được chút tiền tài, cưới một quả phụ, sau đó nhận một đứa trẻ làm con thừa tự, trải qua ngày tháng bình dị. Vợ chồng Điền Thợ Săn liền nảy ra chút tâm tư, mang theo một con hồ ly bạc mà mình vừa săn được, dắt con trai tới thăm hỏi lão hoạn quan kia.
Tâm địa của lão hoạn quan không tệ, hiểu được ý đồ của đối phương, không nhận con hồ ly, mà chỉ kể cho họ nghe về quá trình mà người làm hoạn quan phải trải qua. Hoạn quan vốn không phải là nghề nghiệp cao quý gì, muốn vào nghề này không cần phải chuẩn bị gì đặc biệt, chỉ cần lên kinh thành báo danh là được. Điền Thợ Săn biết thân phận vị lão thái giám này không hề tầm thường, lại có bằng hữu cũ trong Hoàng cung, bởi vậy vẫn muốn nhờ lão ta chiếu cố một phen. Nào ngờ lão thái giám kia lắc tay từ chối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-that-thang-vi-giua-chon-hau-cung/4999367/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.