Cuối cùng, Điền Thất nghĩ rằng việc Hoàng thượng nổi trận lôi đình lớn đến thế, khả năng cao là do tâm tình ngài vốn đã không tốt. Nàng lại đúng lúc đụng vào mắt ngài, chẳng khác nào trở thành nơi để ngài trút cơn thịnh nộ.
Hiện tại Hoàng thượng vẫn còn cơn nóng giận, tốt nhất là không nên tự tìm đến trước mặt ngài mà chuốc lấy phiền phức. Vì thế, nàng quay về Càn Thanh cung, ngồi lầm lì trong phòng, suy tính cách thức để tránh được tai họa này.
Biện pháp tối ưu tất nhiên là làm hài lòng Hoàng thượng, nhưng vấn đề là làm cách nào để mua vui cho ngài lại khiến Điền Thất cảm thấy vô cùng khó khăn.
Ngoại trừ việc phê duyệt tấu chương ra, dường như Hoàng thượng không hề có hứng thú với thứ gì khác. Từ thuở bé, ngài đã được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế ngôi báu. Khi những đứa trẻ khác còn mải mê đấu dế, ngài đã phải ngồi nghe các vị tiên sinh râu tóc bạc phơ giảng giải những đạo lý cao siêu. Lớn hơn một chút, lại bị Quý phi nương nương hãm hại đến sứt đầu mẻ trán, khiến ngài không có cơ hội trưởng thành thành một tên cao lương t.ử đệ [1] ăn chơi hưởng lạc.
[1] Cao lương t.ử đệ: cụm từ chỉ con cháu nhà giàu chỉ biết ăn chơi hưởng lạc.
Nghe đồn, khi còn là Thái tử, ngài hình như chỉ có môn xúc cúc [2] và chủy hoàn [3] là chơi khá tốt. Điền Thất thực sự không biết vị Hoàng đế này rốt cuộc có sở thích gì.
[2] Xúc cúc: môn thể thao cổ đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-that-thang-vi-giua-chon-hau-cung/4999313/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.