Đã là canh ba khuya khoắt, đứng trên lầu gác cao mà nhìn xuống bốn phía, Điền Thất có cảm giác mình như đang trên một con thuyền trôi dạt giữa đại dương mênh mông. Cây đèn lồng mờ ảo phía xa, trong đêm sâu thẳm phát ra ánh sáng u ám, hệt như ngọn hải đăng nơi bờ biển, lại tựa như đôi mắt đang lạnh lùng theo dõi nàng trong màn sương mù dày đặc.
Điền Thất bất giác rùng mình một cái.
Không phải vì kinh sợ, mà là vì bị cái lạnh thấu xương xâm nhập. Nửa đêm vốn là lúc cơ thể con người mệt mỏi nhất, mà nàng lại phải đứng trên lầu cao chót vót, nơi gió lạnh thổi hun hút. Từng đợt gió độc cứ theo rốn bụng mà ập vào, nàng cảm thấy ruột gan mình như bị ngâm qua nước đá, cái cảm giác đó thật kinh khủng khôn tả.
Bên trong, bên ngoài Hoàng thành, vạn vật đều đã chìm vào giấc ngủ an lành, chỉ có những kẻ gặp vận xui rủi như nàng mới phải leo lên lầu gác giữa đêm khuya, chỉ để gõ vài tiếng mõ báo canh.
Đánh xong canh một, Điền Thất ngẩng đầu ngắm trời đêm. Sao giăng kín đặc, ánh trăng bạc vành cong vắt vẻo. Bầu trời xanh thẳm tựa như một chiếc tô men xanh khổng lồ đang úp ngược, bên trong lấm tấm vài hạt cơm trắng.
Nàng chợt cảm thấy đói cồn cào!
Ban đêm thức giấc thường rất dễ đói bụng, lẽ ra nàng phải nghĩ đến điều này sớm hơn. Tiếc thay, lúc đi vội vã, nàng đã quên mang theo lương thực. Nhớ lại nàng đã từng đọc câu thơ “Hàn tinh kỷ điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-that-thang-vi-giua-chon-hau-cung/4999299/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.