"A! Sao lại nhiều như vậy?" Sườn kho, thịt hầm, cá hấp, tôm rang muối tiêu..... Mới vừa đi đến trước bàn ăn Trần Sắc đã bị một bàn thức ăn rực rỡ muôn màu dọa sợ. Cùng là một bàn đầy thức ăn, Trần Sắc buổi sáng nhìn đến cảm thấy đặc biệt phong phú, đó là bởi vì lúc ấy cậu phi thường đói. Hiện tại bữa sáng còn chưa có tiêu hóa hết, tuy rằng màu sắc rất đẹp, hương thơm bốn phía nhưng cậu thật sự không có khẩu vị."Ăn cơm đi!" Lý Tôn vẫn chưa để ý đến Trần Sắc kinh ngạc, ngồi xuống bàn bắt đầu ăn trưa.
Trần Sắc cũng chỉ có thể cùng ngồi xuống theo nhưng là bởi vì không đói bụng, tốc độ ăn so với bữa sáng "nhã nhặn" hơn rất nhiều, từng ngụm từng ngụm chầm chậm đưa thức ăn vào miệng.
"Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?" Lý Tôn chú ý tới Trần Sắc biến hóa lập tức mở miệng dò hỏi.
"Không phải, không phải! Là.... Là em bữa sáng ăn nhiều quá, hiện tại không đói bụng, ăn không vô." Trần Sắc dùng sức lắc lắc đầu, đỏ mặt giải thích.
"Ăn không vô thì thôi, đừng miễn cưỡng chính mình." Lý Tôn cũng không miễn cưỡng Trần Sắc, ngữ khí thản nhiên dặn một câu.
"Tôn...... " Trần Sắc nháy mắt đã bị Lý Tôn làm cho cảm động đến không kiềm chế được, nếu cậu ở nhà ăn cơm dám nói buổi sáng ăn nhiều đến trưa không muốn ăn, khẳng định sẽ bị mẹ mắng cho một trận, cho nên hiện tại Trần Sắc thực cảm thấy Lý Tôn đối với mình so với cha mẹ còn tốt hơn.
Có được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-than-nam-dich-thai-sac-nhan-sinh-cuoc-song-cung-nam-nhan-mat-than/1312467/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.