Anh, anh đi trả lại trứng cho dì Vương sao? "
Loại chuyện này, trước đây chưa từng xảy ra.
Cho dù có người tới cửa đòi, anh ta cũng sẽ không trả lại bất cứ thứ gì mà Lục Lập Hành đã lấy đi.
"Chà, mấy ngày nay dì Vương đã chiếu cố gia đình chúng ta rất nhiều, nên anh đã biếu bọn họ nửa con thỏ."
Lục Lập Hành nghiêm túc giải thích: "Em yên tâm, muốn ăn thịt thỏ thì bảo với anh, anh sẽ lên núi bắt."
Ở bên cạnh, Đại Hoàng nghe được bắt thỏ.
Hai tai vểnh lên ngay lập tức, vẻ mặt đầy phấn khích.
"Gâu! Gâu! ~~"
Bắt thỏ ~
Đi ngay bây giờ ~
Lục Lập Hành chỉ cười xoa xoa đầu Đại hoàng:
"Được, được rồi, hôm khác sẽ đi."
Đại Hoàng thút thít hai tiếng, rồi lại nằm xuống đất.
Con người thật không thú vị ~
Một lát sau.
Nó ợ lên một cách nặng nề, thay đổi tư thế nằm.
Lại chìm vào giấc ngủ.
"Phốc ~~"
Cố Vãn Thanh thấy vậy, không thể không bật cười.
"Đại Hoàng thật là..."
Nhìn thấy nụ cười của cô, Lục Lập Hành liền ngẩn ngơ.
Trong ký ức của hắn, chỉ trong ngày cưới, cô ấy mới cười hạnh phúc như vậy.
Khi đó, cô ấy hẳn là đối với tương lại tràn ngập mong chờ đi?
Ở kiếp trước, Lục Lập Hành thường mơ thấy nụ cười đó.
Bây giờ sau một kiếp, gặp lại nhau, Lục Lập Hành cảm thấy ấm áp trong lòng.
Thật tốt, cô ấy vẫn đang sống bên cạnh hắn.
Nhận ra ánh mắt của Lục Lập Hành đang nhìn mình, Cố Vãn Thanh nhanh chóng thu lại nụ cười.
"Anh, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-roi-vua-song-lai-em-se-phai-sinh-con-cho-anh/1026509/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.