*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bộ phim này mất hai tháng để quay, và Hướng Tiểu Viên đã gầy đi rất nhiều, tiền tới tay cũng chỉ hơn 10.000, còn không đủ chi tiêu cho bản thân trong thời gian này. Tên phim sau đó đã được quyết định, khiến cho người ta phải choáng váng - "Này! Người Anh Em Của Tôi, Chú Gấu Của Tôi". Khoé miệng Thái Quyển giật giật, cái tên này là thật à? Không thấy kỳ lạ sao? "Cũng không còn cách nào. Nếu chiếu trên một nền tảng trực tuyến, tên phim phải là một mánh lới quảng cáo, ít nhất làm cho người ta tò mò mà nhấp vào", đạo diễn cảm thấy khá hài lòng và tự hào, "Tên này rất tốt!". Tiểu Viên bất lực nghĩ, được rồi, có lòng tin cũng là một chuyện tốt! Cả đoàn phim đều có ấn tượng rất tốt về cô. Tuy cô là người nhỏ tuổi nhất nhưng mọi người đều rất tôn trọng, mở miệng đều gọi "chị Tiểu Viên" hay "chị Viên". Bữa tiệc đóng máy được tổ chức ở một trong bốn ông trùm cung cấp dịch vụ ăn uống lớn ở Trung Quốc – Khu ăn vặt Sa Huyền (vì thực sự hết tiền). Đoàn làm phim cộng thêm người sáng tạo chính với Tiểu Viên và Thái Quyển, tổng cộng mười người, đặt hoành thánh, sủi cảo hấp, bánh kếp hành, mì xào, v.v... và uống bia Châu Giang (tự mang theo). Đạo diễn kiêm biên kịch uống đến say khướt, mắt đỏ hoe, tâm nguyện đã được thực hiện, "Tôi phải cảm ơn chị Tiểu Viên của chúng ta, nếu không có cô ấy sẽ không có bộ phim điện ảnh này, tôi kính cô một ly". Nhà sản xuất kiêm diễn viên chính đứng lên, "Tôi cũng kính một ly!". Hướng Tiểu Viên đã uống mấy ly rồi, tửu lượng của cô không tốt lắm nên Thái Quyển thay cô uống cạn. "Cô chắc chắn sẽ nổi tiếng trong tương lai. Từ giờ, chúng tôi sẽ là người hâm mộ của cô!" "Những người hâm mộ trung thành!" "Những người hâm mộ trung thành đến chết!" "... Tôi kính cô một ly nữa!" "Quay phim cũng tới đi, mời chị Tiểu Viên của chúng ta một ly!" "Cạn ly, cạn ly!" Khu ăn vặt Sa Huyền này nằm ở một con phố nhỏ của thành phố Dương, mặt tiền của quán không lớn, mười người cơ bản đã chật kín. Bây giờ ở thành phố Dương đã là mùa hè, ban đêm rất nóng. Dưới bầu trời xanh tím, khói lửa bay khắp nơi, từ quán ăn bên cạnh có thể nghe thấy mùi đồ nướng, tiếp đó là quán trà thảo mộc, quán phở, có rất nhiều người đang ăn bữa tối, vô cùng náo nhiệt. Hướng Tiểu Viên cảm thấy hơi thỏa mãn với khung cảnh vui vẻ và bình dị này, cô nở cười nhẹ. Tuần thứ hai sau khi kết thúc dự án, đạo diễn giới thiệu cho cô một nhân vật khác, "Chị Tiểu Viên, bạn cũ của tôi có một dự án, nhân vật rất thú vị, đây là danh thiếp của anh ấy, cô có hứng thú thì thêm WeChat của anh ấy và nói chuyện." Cô suy nghĩ một chút, dù sao cũng không có hại, thêm WeChat nói chuyện một chút cũng không sao. Bọn họ hàn huyện được vài câu, sau đó Hướng Tiểu Viên nhân tiện bật máy tính lên. "Lựa Chọn" đã chính thức ra thông báo phát hành, tối hôm qua đã có suất chiếu sớm. Douban chưa có điểm đánh giá nhưng nhận xét rất tốt, Sina và một số phương tiện truyền thông đã phỏng vấn đoàn phim, Vĩ Gia Bảo, Trần Vân Tú, Trâu Nhất Nhuỵ, Hà Thần Ảnh và một số người khác. "Vâng, đây là bộ phim thứ hai mà tôi làm đạo diễn. Thật lòng mà nói, tôi rất lo lắng, nhưng được làm việc với đạo diễn Trần và rất nhiều diễn viên xuất sắc, đặc biệt là chị Ảnh, tôi cảm thấy rất may mắn. Điều tôi mong muốn bây giờ là bộ phim này có thể được mọi người yêu thích, càng nhiều người càng tốt" - Vĩ Gia Bảo mặc bộ đồ com-lê màu đen có cắm một bông hồng nhỏ trong túi. Dáng người hắn ta cao gầy và cân đối, khuôn mặt đẹp trai, thậm chí còn bắt mắt hơn cả nam chính bên cạnh. Bài phát biểu của hắn ta cũng trôi chảy và khéo léo. Trần Vân Tú thì ít nói hơn, đảm nhiệm vai trò làm nền mà giải thích các vai diễn. Trâu Nhất Nhuỵ có khuôn mặt hồng hào và đôi môi đỏ mọng, thanh khiết động lòng người. Cô ta vốn là tiểu hoa lưu lượng, đây lại là bộ phim điện ảnh đầu tiên cô ta đóng vai chính. Tại hiện trường, có rất nhiều người hâm mộ cổ vũ, mỗi lần cô ta trả lời, người hâm mộ bên dưới đều la hét chói tai. "Cám ơn, cám ơn, tôi vẫn là người mới còn rất nhiều thiếu sót". Cô ta cúi đầu và cười tươi như hoa, con đường thăng quan tiến chức thuận lợi, "Sau này, tôi sẽ làm nhiều việc chăm chỉ nhiều hơn". Rất nhiều người hâm mộ ở dưới Weibo này đã bình luận những bức ảnh HD của cô ta với nhiều loại áp phích tự làm để khống chế bình luận và tuyên truyền. Hướng Tiểu Viên mím môi, cuộc phỏng vấn này không có bất kỳ câu hỏi nào về cô. Theo lý mà nói, cô là nữ thứ 3, vai chị gái đóng vai trò vô cùng quan trọng trong việc thúc đẩy cốt truyện nhưng từ đầu đến cuối không ai nhắc đến cô, cứ như thể vai trò này hoàn toàn không tồn tại. Có lẽ câu hỏi của phóng viên đã bị nhóm truyền thông của đoàn làm phim chọn lọc hết rồi. Các loại tuyên truyền và quan hệ công chúng cũng cố tình làm như cô không tồn tại. Đây là chỗ đáng sợ của việc phong sát. Tiểu Viên ngây ngốc, điện thoại rung lên khiến cô tỉnh táo trở lại. Nhìn lướt qua, trên WeChat, đạo diễn gửi cho cô một tài liệu, "Đây là kịch bản. Cô Hướng có thời gian thì hãy đọc nó". Cô không mở ra ngay, mà tiếp tục tìm kiếm tin tức của "Lựa Chọn". Trên mạng không có video phỏng vấn toàn bộ, Hướng Tiểu Viên thoát ra và quẹt tài khoản WeChat chính thức của đoàn phim. Nhìn thấy một cuộc phỏng vấn riêng với Hà Thần Ảnh, cô dừng lại và nhấp vào. "Đây là một vai diễn rất khó, giống mà cũng không giống tôi, bởi vì thực tế tôi cũng là một người mẹ, sức khỏe của đứa trẻ không tốt lắm, cho nên tôi rất có cảm giác thay thế", giọng của Hà Thần Ảnh êm dịu và nhẹ nhàng, "Tuy nhiên, cô ấy (vai diễn) hơi khác một chút, đôi khi có hơi đáng ghét, haha, tôi hy vọng khán giả sẽ không ghét tôi sau khi xem nó". Hà Thần Ảnh đã có hai cuộc hôn nhân ngắn ngủi và cuộc hôn nhân thứ hai có một cậu con trai mới mười tuổi, bị bệnh tim bẩm sinh. Vì phải chăm con nhỏ nên tác phẩm của Hà Thần Ảnh không nhiều nhưng đều rất xuất sắc. Chị là trụ cột của các đại hoa trong nước, và là nữ diễn viên của lớp trung sinh giành được nhiều giải "Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất" ở hạng mục phim điện ảnh. Trâu Nhất Nhuỵ có cơ hội hợp tác với chị, đủ để người hâm mộ thổi phồng nhiều năm. Phóng viên truyền thông cũng bật cười, "Làm sao có thể, vừa rồi có rất nhiều người xem đã khóc! Chúng tôi đều rất yêu chị!". Ngay khi phóng viên nói xong, khán giả đã vỗ tay ầm ầm còn đứng lên reo hò. Tiếng vỗ tay này đã chứng minh cho danh tiếng và năng lực của chị. Sau đó phóng viên hỏi: "Tôi thay khán giả hỏi cô Hà một chút. Trong phim này, chị đã từng hợp tác với rất nhiều diễn viên trẻ, chị có thể cho biết ấn tượng của chị về họ không?". Một số người được phỏng vấn đang ngồi cùng nhau, và màn hình quay đến Vĩ Gia Bảo, Trâu Nhất Nhuỵ và nam chính. Hà Thần Ảnh mỉm cười, chị mặc một chiếc váy màu vàng nhạt với đường viền cổ chữ V và thân váy có thêu hoa lan. Khác hẳn với khí chất trẻ trung, xinh đẹp của Trâu Nhất Nhuỵ, chị có hình tượng ngự tỷ1, vẻ đẹp của chị có phần trưởng thành và quyến rũ hơn, mỗi một cử chỉ đều phong tình vạn chủng. 1. Ngự tỷ: Từ Ngự trong Hán Việt được dùng khi nói về những vật, việc, người thuộc về nhà Vua, về thứ cao quý, quyền tước như Ngự Y, Ngự Uyển, Ngự Lâm Quân, Ngự Thiện, Ngự giá. Trong khi chữ Tỷ chỉ người con gái ở thế "bề trên", hơn tuổi, đáng kính. Xét theo nghĩa này, thì Ngự tỷ là người phụ nữ đầy quyền quý, vượt trội hơn hẳn so với số còn lại. Đó là chuẩn mực cho phụ nữ khác noi theo. "Cậu đang đùa tôi hả?", Hà Thần Ảnh liếc nhìn anh ta và nhếch môi, "Tôi cũng biết biệt danh của mình". Phóng viên cười cười và giả ngốc, "Cô Hà cũng có biệt danh sao? Là gì vậy?". Khán giả cười thành tiếng, một số gọi là có, một số nói không. "Hà tam kim!" - Trong khán phòng có một giọng nam hét lên. Bởi vì Hà Thần Ảnh đã giành được ba giải thưởng điện ảnh nên một số người hâm mộ gọi chị như vậy. Hà Thần Ảnh lướt nhìn khán phòng, đuôi mắt nhướng lên, "Hả? Là cái này sao? Không phải mọi người gọi tôi là "hổ mặt cười" sao?". Trên dưới khán đài đều cười lớn. Hướng Tiểu Viên cũng vô thức cong môi lên. "Tất cả mọi người đều rất đáng yêu. Lão Trần là bạn cũ của tôi, nên cũng không cần nói nhiều. Nói đến người khiến tôi ấn tượng sâu sắc nhất chính là người đóng vai chị gái. Cô bé ấy tên là Hướng Tiểu Viên, là người rất có năng lực" Hướng Tiểu Viên sững sờ. Phóng viên cũng hơi ngạc nhiên, "... Vị này?". Sau đó anh ta nhìn bản thảo. Vẻ mặt của những người trên sân khấu cũng có chút bất ngờ, máy quay quét qua Trần Vân Tú, ông khẽ mỉm cười nhìn Hà Thần Ảnh. Có một âm thanh chói tai từ khán đài nhưng trong video, không thể nhìn thấy cũng không nghe rõ. Video này kết thúc tại đây. Hướng Tiểu Viên ngồi yên lặng một hồi, môi nhếch lên, trong đôi mắt đen có đầy ý cười. WeChat thông báo, đạo diễn gửi qua một file ghi âm dài 60 giây. Sau khi cô không bấm vào đọc, đạo diễn đã gửi một tin nhắn văn bản khác. "Tóm lại, đây là một bộ phim hài kinh dị. Cô không chỉ đóng một mà là hai vai" Hướng Tiểu Viên nhìn xem, "----- cương thi, còn có đạo trưởng". "..." Vừa là cương thi, vừa là đạo trưởng, và tôi đóng hai vai? Chính tôi tự giết tôi à? Đây là bộ phim gì vậy? Cuối cùng thì cô vẫn nhận. Trong quá trình quay, "Lựa Chọn" đã được công chiếu tại rạp. Hướng Tiểu Viên sống hoàn toàn khép kín, không lướt mạng, không thảo luận và chặn hết mọi thông tin về bộ phim. Đợi cô đóng máy thì trời đã sang thu. Hướng Chi Thạch cũng không có ở nhà, Thái Quyển đi tìm bạn, có lẽ họ đang tìm kiếm các mối quan hệ và nguồn lực cho cô. Sau khi quay liên tiếp hai bộ phim điện ảnh, cô ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, tự nhiên nghe được rất nhiều tin tức. Hướng Chi Thạch nói với cô rằng bộ phim rất hay, hay hơn nhiều bộ phim trước đây của Trần Vân Tú, và thời điểm công chiếu cũng rất tốt, hướng đến giải thưởng của các liên hoan phim điện ảnh lớn vào năm sau. Sau đó anh ấy nói: "Em diễn rất tốt. Anh thực sự rất tự hào". Thái Quyển cũng nói may mắn là các tình tiết mà cô đã đóng về cơ bản không bị cắt, có khoảng ba cảnh. Thái Quyển nói: "Tiểu Viên nhi, anh cầm đồng hồ tính toán rồi, em xuất hiện được 15 phút, chỉ cần 15 phút thôi đã có thể áp đảo nữ chính". Bọn họ là người thân của cô ấy, tự nhiên sẽ có ưu ái, Tiểu Viên không dám tin tưởng quá nhiều. Những gì đã xảy ra trong năm qua đã đánh tan không ít sự tự tin của cô. Khi cô quay bộ phim này, là một người không sợ trời, không sợ đất, là kiêu ngạo, là hăng hái. Nhưng hiện tại cô có chút mờ mịt, có chút e sợ. Tối hôm đó, Hướng Chi Thạch và Thái Quyển không về, cô định đi ngủ sớm, nhưng cảm giác như bị móng vuốt của một con vật nhỏ cào, làm thế nào cũng không ngủ được, cô đắp chăn bông, nhưng vẫn không thể để con vật nhỏ bồn chồn kia thoả hiệp. Cô đứng dậy mặc quần áo, đi ra ngoài rồi gọi taxi. "Tới quảng trường Đồng Hoa gần nhất" Cửa sổ xe bị che phủ bởi một lớp ẩm ướt, tiếng rơi lộp độp ngày càng nhiều, mưa cũng dần nặng hạt. Tiểu Viên cuối cùng cũng mở máy, trên Weibo cũng có một số bình luận trong thời gian thực, nói chung là khen phim hay, nhiều người nói vừa tức vừa ghét, khóc huhu, cũng có người hâm mộ của Trâu Nhất Nhuỵ và nam chính khen linh tinh, còn có người khen nhan sắc của Vĩ Gia Bảo. Hóa ra Vĩ Gia Bảo là một người nổi tiếng trên Weibo. Weibo cũng không tìm ra được gì. Cô mở Douban, "Lựa Chọn" được cho 8,5 điểm và lướt xem những bình luận ngắn, những bình luận cao nhất là: "Hà tam kim quá tuyệt vời! Tuyệt vời! Tuyệt vời! (Âm thanh gào thét!)" "Có Đồng Hoa ở phía sau, đây sẽ là bộ phim có doanh thu cao nhất của Trần Vân Tú!" "Lần đầu tiên có một người trẻ tuổi không bị áp đảo bởi Hà Thần Ảnh! Đây là thần thánh ở phương nào?". Chờ đã, bình luận này đang nói về cô sao? Hướng Tiểu Viên lướt nhanh, trên cơ bản đều khen ngợi Hà Thần Ảnh. Có rất nhiều bài review phim dài, cô vội vàng lướt qua: "Toàn bộ câu chuyện đều tập trung vào nhân vật nữ, về tình cảm gia đình, về những lựa chọn, từng bước quấn quanh khiến người ta cảm thấy không thở nổi, chỉ cần bạn là một đứa con gái hay đã là một người mẹ đều có cảm xúc... Là một bi kịch nặng nề, day dứt và ngột ngạt!" "Không biết có phải việc thiếu nam chính cũng là do biên kịch cố tình sắp xếp hay không..." Cô nhấp vào Weibo tìm kiếm từ khóa "Lựa Chọn, chị gái". Bây giờ cuối cùng cũng có nội dung: "Huhuhu có phải tôi là người duy nhất cảm thấy đau lòng cho chị gái trong "Lựa Chọn" không vậy?" "Trời ạ, diễn viên đóng vai chị gái trong "Lựa Chọn" là ai vậy? Rất xinh đẹp, diễn cũng rất tốt. Là người mới sao?" "Tôi cảm thấy có chút quen thuộc, không biết đã nhìn thấy ở đâu? Tại sao với diễn xuất này lại không nổi tiếng?" Cô nhảy tới nhảy lui hai ứng dụng Weibo và Douban, và sau đó mới nhận ra rằng con vật nhỏ trong lòng cô đã yên tĩnh hơn, giống như --- Sau khi thi học kỳ xong dự tính mình được bao nhiêu điểm, ban đầu kiểm tra đáp án, sau đó thấy đáp án chính xác thì sẽ có cảm giác an toàn. Cô mua ghế giữa, vào sớm rồi ngồi xuống, đầu đội mũ lưỡi trai, lộ ra tóc đen và hai tai trắng như tuyết. Đợi khán giả xung quanh từ từ vào chỗ, đèn tắt đi, phát mấy đoạn quảng cáo, lòng cô cũng dấy lên theo. Khi biểu tượng con dấu rồng của giấy phép phát hành phim lóe lên trên màn hình lớn, thần kinh của cô khẩn trương tới cực hạn, tay chân khẽ run, tim gần như muốn nhảy ra ngoài. Tiểu Viên đột nhiên phát hiện đây là bộ phim đầu tiên của mình có doanh thu ra rạp cao, và cũng là bộ phim đầu tiên có tỷ suất người xem cao như vậy. Sau con dấu rồng là đoạn giới thiệu tiêu đề2 của Đồng Hoa Ảnh Thị, cuộn giấy mở ra, đó là một bức tranh sơn dầu trống lớn, dần dần hiện lên màu sắc thuỷ mặc, những cành cây đang đung đưa và những bông hoa đỏ lần lượt nở rộ, tráng lệ thẳng tắp; một cây đỏ tươi, gió thổi không ngừng và tràn trề sức sống. Cuộn giấy đóng lại, con dấu trục xuất hiện và lối chữ thư pháp — Đồng Hoa Ảnh Thị — Nhà đầu tư duy nhất. Nhà sản xuất: Vĩ Trang. Hướng Tiểu Viên chậm rãi thở ra và siết chặt lòng bàn tay đẫm mồ hôi của mình. Khi hình ảnh đầu tiên xuất hiện, cô đã bình tĩnh lại và hoàn toàn thả mình vào trong đó. "Nếu cho tôi một cơ hội nữa, có lẽ..." – Hình ảnh xung quanh toàn màu trắng, chỉ có một giọng nói nhẹ nhàng không trọng lượng vang lên. Màn hình đi xuống, đó là khuôn mặt của Hà Thần Ảnh. Trái tim của Hướng Tiểu Viên run lên. Đây là một khuôn mặt cực kỳ hốc hác, đầu tóc khô xơ, không trang điểm, tuy còn trẻ nhưng nếp nhăn hằn lên khắp trán, khóe mắt và khóe môi. Đây là một khuôn mặt đã trải qua những giày vò và dằn vặt. "Có lẽ, tôi sẽ chọn hai mẹ con tôi cùng chết, không cần ghép tạng, không cần điều trị" "Chị có biết chị không chỉ có một cô con gái không?" - Một người khác quay lưng về phía màn hình, mặc áo choàng trắng, nhẹ nhàng hỏi bà ta. "..." - Hà Thần Ảnh trầm mặc, ngay cả ánh mắt, biểu cảm và tứ chi của bà ta đều yên tĩnh, giống như đã mất đi tri giác và linh hồn bị rút đi. "Chị có nhớ mình có hai đứa con gái không? Không phải một" Hà Thần Ảnh vẫn đang ngồi, bộ dạng như không có cảm giác tồn tại, nhưng khi bà ta nghe thấy "không phải một", đuôi mắt khẽ co giật. Lúc này, khán giả đã biết rằng đây là âm thanh của một vị bác sĩ và người mẹ do Hà Thần Ảnh thủ vai đã phải chịu một cú đánh lớn khiến tinh thần của bà ta trở nên bất thường. "Vậy chị có thể kể cho tôi nghe về con gái của chị được không?" – Bác sĩ chỉ có giọng nền, thấy bà ta không muốn trả lời câu hỏi này nên đổi cách hỏi khác. "Con gái tôi, con bé rất tốt, con bé là bảo bối, là thiên thần của tôi..." Nhất thời, vẻ mặt của Hà Thần Ảnh dịu lại. Một diễn viên giỏi chỉ cần dùng lông mày và ánh mắt để thiết lập mối quan hệ nhân vật một cách rõ ràng. Câu chuyện của "Lựa Chọn" không phức tạp. toàn bộ câu chuyện được mở ra qua lời kể của người mẹ do Hà Thần Ảnh thủ vai. "Trước khi tôi gặp bố con bé, tôi chưa bao giờ biết tình yêu là như thế nào. Mỗi ngày ở bên cạnh anh ấy tôi đều hạnh phúc!" - Lời thoại của Hà Thần Ảnh rất sâu sắc. Không giống như hầu hết các nữ diễn viên, chị có vài năm kinh nghiệm của một diễn viên kịch trên sân khấu. Lời thoại của chị đầy ắp những câu chuyện và khi nói đến tình yêu và hạnh phúc, nét mặt của chị cũng thay đổi, sắc mặt tươi tắn hẳn lên, giống như một cây khô gặp mùa xuân mà sinh trưởng trở lại. Một chút mạnh mẽ và mềm mại này có thể chạm đến trái tim của các khán giả nữ. Rốt cuộc tình yêu là như thế nào? Phim không đưa ra những cảnh nam nữ yêu nhau nhưng cũng chẳng sao, kỹ xảo lời thoại của Hà Thần Ảnh đã tạo không gian cho khán giả tự tưởng tượng. "Nhưng anh ấy đã ra đi quá sớm. Ông trời quá tàn nhẫn" Cận cảnh đôi mắt của Hà Thần Ảnh, chị trang điểm theo phong cách của người già, có những đường hằn sâu quanh khóe mắt và những đốm lấm tấm. Vẻ già nua lộ ra và ánh sáng trong mắt bà ta vụt tắt khi nói đến từ "tàn nhẫn". "Cũng may tôi vẫn còn một đứa con gái, là đứa bé mà anh ấy để lại cho tôi, là đứa con mà tôi trân trọng và yêu thương nhất..." Ánh sáng vỡ tan biến thành những giọt nước mắt nhỏ. Màn hình thay đổi, Hà Thần Ảnh, một người trẻ tuổi, mặc quần áo sang trọng và có một khí chất tao nhã. Có thể thấy rằng con gái của chị ta khi còn nhỏ đã có sức khỏe kém, được nuôi dưỡng và dạy dỗ tỉ mỉ. Thời gian dần trôi qua, đứa trẻ lớn lên trở thành một bé gái đáng yêu đến một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Rõ ràng, mối quan hệ mẹ con vô cùng tốt. Nhiều khung hình đẹp xuất hiện trước ống kính, từng khung hình được đặt rất cẩn thận, đều là những bức ảnh hai mẹ con ôm nhau cười đùa, tiếc rằng tiệc vui chóng tàn, cô con gái bị bệnh phải ghép thận, nhưng bà ta không tìm được người phù hợp. "Tôi đã cố gắng hết sức, nhưng không tìm được người phù hợp. Rồi... tôi nhớ ra, tôi vẫn còn..." "Còn cái gì?" "Quá khứ" "Quá khứ nào?" "..." – Linh hồn của Hà Thần Ảnh dường như bị rút đi một lần nữa. Bác sĩ cũng không vội vàng, đợi một lúc sau, thấp giọng hỏi bà ta: "Chị có thể nói cho tôi biết không?". Môi Hà Thần Ảnh mím chặt, bà ta cụp mắt xuống. Bà ta không nói chuyện, cảnh quay đã nói hộ bà ta. Đó là một Hà Thần Ảnh trẻ hơn, xinh đẹp, mảnh mai với vẻ trong sáng và ngây thơ, được bạn cùng lớp lôi kéo đến quán bar. Trong quán bar tối tăm và ồn ào, cô mặc một chiếc váy trắng và cài những chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai, giống như một đoá hoa trắng thuần khiết rơi xuống dòng nước màu đen. Ánh sáng trở nên lởm chởm mãnh liệt, ống kính run lên, cô gái khóc lóc giãy dụa, "Tôi say rồi, cảm thấy rất chóng mặt, các anh hãy đưa tôi về...". "Tôi cầu xin các anh... Tôi cầu xin các anh! Bạn học của tôi ở đâu? Bạn học của tôi đi đâu rồi?" Ống kính càng lúc càng run rẩy, hình ảnh càng trở nên mờ tối. Trong cơn bão dữ dội, một bông hoa nhỏ ở góc tường run rẩy, nó bị uốn cong rồi rơi xuống vũng bùn. Màn hình không hiển thị bất cứ điều gì nhưng đã giải thích hết mọi thứ. Trong rạp chiếu phim hoàn toàn im lặng, như thể mọi người đang nín thở. Sau đó, người phụ nữ lớn tuổi hơn nói, "Đứa trẻ này mày không thể sinh ra. Nếu mày muốn sinh nó thì cút ra khỏi nhà cho tao. Chúng tao không có đứa con gái như mày!" Vẻ mặt Hà Thần Ảnh tiều tuỵ, toàn thân run rẩy, tuyệt vọng, uất ức và bất an, cùng với hoảng sợ và mờ mịt, đôi mắt của cô sưng đỏ và mở to, như thể cô không hiểu tại sao thế giới của mình đột nhiên sụp đổ, "... Nhưng, đây là một sinh mạng, nó..." Tay của cô đè chặt bụng, cô bật khóc, bất ngờ đánh lên bụng mình một cách tuyệt vọng, "Con đánh nó, con đập nó, nó nằm trong bụng con... Con không cần nó, nhưng nó vẫn đang đập..." "Nó quá lớn, lấy nó ra con sẽ chết!" "Mẹ ơi, cứu con, cứu con với!" "..." "Sinh ra rồi mày nuôi nó sao? Chúng tao sẽ không nuôi đứa con hoang không rõ nguồn gốc này, nó là nghiệt chủng" "Con... nuôi không nuổi... Con cũng không muốn..." – Cô từ trên ghế trượt xuống, khóc đến nỗi không thể nâng người lên được, nằm sấp ở trên mặt đất, khóc khàn cả giọng. "Vậy sinh xong thì đưa nó đi" "... Được, được..." - Cô nằm xuống, cái bụng bầu đã ngăn cách mặt cô với mặt đất. Cả người run rẩy, nằm trên mặt đất hồi lâu mà không đứng dậy nhưng cũng không dậy được. "Ôi", "Huhu" và "Chao ôi" vang lên từ khán giả. Hướng Tiểu Viên thở phào nhẹ nhõm, thân thể buông lõng. Kịch bản mà cô xem trước đó vẫn chưa hoàn chỉnh, cô luôn tự hỏi tại sao người mẹ lại quá thiên vị với em gái mà không quan tâm đến chị gái một chút nào. Nếu có một cốt truyện như vậy, nó hợp lý. Trong bản nháp đầu tiên của kịch bản trước đó, Trâu Nhất Nhuỵ là nữ chính và Hà Thần Ảnh là nữ thứ hai. Chắc hẳn Vĩ Gia Bảo đã yêu cầu Trình Diệc viết riêng cho Trâu Nhất Nhuỵ. Nhưng sau đó, kỹ năng diễn xuất của Trâu Nhất Nhuỵ không thể hoàn thành kịch bản này, vì vậy bản thảo thứ hai đã xuấtt hiện, Hướng Tiểu Viên đến cứu trận và cô trở thành nữ thứ ba. Sau đó nữa, Vĩ Gia Bảo và Trâu Nhất Nhuỵ chia tay. Vĩ Gia Bảo muốn "quy tắc ngầm" với Tiểu Viên nhưng bị cô từ chối, thế là cắt giảm vai diễn của cô. Vì vậy, phiên bản này là cuối cùng và Hà Thần Ảnh trở thành nữ chính. Nhưng dù có thay đổi thế nào thì vai trò của người chị vẫn phải được giữ lại, tiếp theo sẽ đến lượt chị gái xuất hiện. Quả nhiên, xe chậm rãi tới gần một biệt thự, cửa mở ra, xe chạy vào, ngang qua bồn hoa và cây cối xanh tốt, mới dừng lại. Cửa xe mở ra, lộ ra một đôi giày mũi tròn, lớp da ở hai mũi giày đã sờn rách, một lúc sau bước xuống đất, đứng yên tại chỗ. Có một giọng nói, có thể là quản gia hoặc người hầu, "Cô chủ, đã tới rồi ạ". Đôi giày da tiến lên một bước rồi dừng lại. Máy quay hướng lên trên, chiếc váy màu đen rộng thùng thình bao lấy tâm lưng mảnh khảnh, đầu tóc màu vàng xám, máy quay hướng lên trên, phóng tầm mắt ra xa, đó là bầu trời xanh và ngôi biệt thự ba tầng cao ngất và lộng lẫy. Một sự tương phản, nhỏ bé và to lớn, tồi tàn và lộng lẫy. "Cô chủ, đã tới rồi ạ" - Giọng nói lặp lại lần nữa. Chiếc váy đen vẫn không nhúc nhích, làn gió nhẹ lướt qua gấu váy và đuôi tóc của cô. Khán giả biết cô đang xem ngôi nhà và trong lòng có một số thông tin --- Có lẽ đây là đứa trẻ bị đưa đi. Là một cô gái, chị gái của con gái bà ta và là con gái lớn. Nhìn thấy ăn mặc không được đẹp, đã bị đưa đi đâu? Tìm trở về có phải vì... Còn nữa... dáng dấp trông như thế nào? Ống kính như nghe được những gì khán giả đang nghĩ và chuyển sang chính diện cô gái. Thân hình gầy gò, nước da trắng bệch không chút dinh dưỡng, khuôn mặt... rất hờ hững, tóc mái dài che gần hết khuôn mặt, đôi mắt rất đen giống như hắc diệu thạch3, vô cùng thâm thuý, nhưng không có chút dao động. Có một cảm giác tách rời với thế giới bên ngoài. Diễn xuất này, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào nhưng làm chấn động lòng người. Hô hấp của Tiểu Viên cứng lại, đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng, dường như lúc này toàn bộ khán giả sẽ quay đầu lại, nhận ra cô và cẩn thận quan sát phản ứng của cô. Đây là lần đầu tiên cô ngồi trong rạp xem phim của chính mình. Bộ phim đầu tay "Tiểu Văn" không tính, ở buổi ra mắt truyền thông, cô cùng đội ngũ sáng tạo ngồi ở hàng ghế đầu nên không thể biết phản ứng của khán giả. Mà bây giờ, cô là một phần của khán giả, cảm thấy rất khác biệt. Khi quay phim, công việc được thực hiện theo kế hoạch tổng thể và công tác tại hiện trường, tất cả đều do đạo diễn và giám chế sắp xếp. Tình tiết không phải cần mạch lạc, so với phim thành phẩm không giống nhau. Cho nên, các diễn viên sẽ có cảm giác giống như khán giả, lần đầu tiên xem bộ phim hoàn chỉnh. Chẳng qua diễn viên có tham gia trong quá trình sản xuất đó. Khi xem vở kịch của chính mình có một cảm giác kỳ diệu. Bây giờ nhìn lại, màn biểu diễn của cô không quá hoàn hảo. Khi diễn chung với Trâu Nhất Nhuỵ, cô ta bị đè bẹp bởi vì quá yếu. Lúc đó lâu rồi cô không quay phim nên có thể dễ xúc động hơn và diễn hơi quá. Còn khi diễn chung với Hà Thần Ảnh, cô là người bị dẫn dắt. Đó là cảm giác khi đấu với cao thủ, và cũng cảm giác được sự chăm sóc, vì vậy... Cô cúi đầu suy nghĩ, cảm thấy rằng mình đã ngộ ra một điều mới. "Huhuhu..." Có một đôi tình nhân ngồi đối diện Tiểu Viên, lúc này cô gái khẽ nức nở và đưa tay lau nước mắt. Trên màn hình là một đoạn đối diễn của cô và Hà Thần Ảnh. "Này, tại sao em lại khóc?" - Bạn trai của cô hơi buồn cười và thì thầm. "Huhu, em cũng không biết nữa, em chỉ thấy... đau lòng quá!" - Cô gái dựa đầu vào người bạn trai và mím môi. "Đồ ngốc" "Quả nhiên, chị gái làm người ta rất đau lòng!", cô gái sụt sịt, "Em đọc mấy bài review phim trên Douban đều nói như vậy..." "... Mẹ cô ấy quá bất công!" "Nhưng... nhưng mà bà ấy cũng rất đáng thương..." "Khó quá!" Hướng Tiểu Viên hơi sững sờ, sau đó nhìn xung quanh, có rất nhiều khán giả có biểu cảm tương tự như người này. Tầm mắt của cô trở lại màn hình, ánh sáng của màn hình rơi vào trên mặt cô, bay nhảy trong mắt, dần dần tràn ra khỏi hốc mắt. "Hả? Chết rồi, cứ như vậy mà chết ư?" "Hả?" "Đúng vậy, chết rồi, cậu không đọc spoiler à?" "Tôi biết, tôi biết, nhưng chết đột ngột quá..." "Có dụng ý gì khác không?" "Số phận đôi khi thật nghiệt ngã!" Khi nhân vật chị gái qua đời vì biến chứng của ca ghép thận, rạp chiếu ồn ào nhất từ đầu đến giờ. Vai diễn của cô đột ngột bị cắt bỏ, và chị gái cũng bị "giết chết". Sau đó, hoàn toàn là cảnh của Trâu Nhất Nhuỵ và Hà Thần Ảnh, Trâu Nhất Nhuỵ không thể chấp nhận được việc chị gái chết vì mình, gánh nặng tinh thần quá nặng, quả thận được ghép bị biến chứng, tình trạng thể chất ngày càng suy giảm và tinh thần cũng không tốt. Kỹ năng diễn xuất của Trâu Nhất Nhuỵ thực sự ở mức trung bình, mặc dù có Hà Thần Ảnh giúp đỡ nhưng người ta vẫn cảm thấy là đang diễn. Cuối cùng là nhân vật em gái nhảy lầu tự sát, còn nhân vật người mẹ của Hà Thần Ảnh thì bị điên. Màn hình quay lại Hà Thần Ảnh lúc ban đầu, có thể nói người phụ nữ này đã gặp nhiều bất hạnh trong cuộc đời khiến người khác có thể cảm thông. Ở ngã rẽ của cuộc đời, bà ta đã đưa ra nhiều lựa chọn quan trọng và cuối cùng rơi vào cảnh cô đơn và điên điên khùng khùng, thật sự khiến người thổn thức. Ống kính rất gần để lộ sự già nua và tuyệt vọng của bà ta một cách không thương tiếc. Tuy còn sống nhưng giờ đây bà ta chỉ là một cái xác chỉ biết thở mà linh hồn đã chết từ lâu. "Tại sao tôi không chết, tôi nên chết đi, tôi muốn đi cùng con gái tôi..." Thần kinh trên khuôn mặt bà ta như đã chết, chỉ còn lại các cơ co giật, "Sống một mình thì có ích gì?". "Chị sợ họ cô đơn sao?" "Họ?" "..." "Đúng vậy, tôi muốn đi cùng chồng và con gái của tôi" "Con gái lớn thì sao?" "Tôi muốn đi cùng chồng và con gái của tôi" – Bà ta đờ đẫn thì thầm liên tục. "..." – Bác sĩ trầm mặc, sau đó nhàn nhạt mà thở dài một hơi, không nói tiếp. Cuối cùng bà ta vẫn không thừa nhận mình có một đứa con gái khác. "Tôi muốn đi cùng họ, đi cùng họ..." Ống kính kéo ra xa, hình ảnh mơ hồ và chuyển sang màu đen, kết thúc bằng lời của Hà Thần Ảnh. Màn hình không sáng lên, nhưng là giọng nói của bác sĩ, đang thảo luận về tình trạng bệnh với các đồng nghiệp. "Chị ta không muốn thừa nhận, cho nên không có tiến triển gì cả" "Trong lòng chị ta có thể rất rõ ràng nhưng không muốn đối mặt, vì vậy chị ta phủ nhận sự tồn tại của con gái lớn" "... Ôi, cũng rất đáng thương" "... Tiền của chị ta cũng đủ để dành phần đời còn lại ở đây, chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức..." Tiếng bước chân dần xa. Đối với bác sĩ đó chỉ là một ca bệnh. Bộ phim kết thúc, khán giả lại thở dài. Khi đèn bật sáng, Hướng Tiểu Viên hạ mũ thấp xuống, một tay chống mặt và đợi những khán giả còn lại ra khỏi rạp. "Ôi chao, lòng em nặng trĩu" "Vì đi cùng em nên anh mới xem, chứ không anh đã xem phim khoa học viễn tưởng bên cạnh rồi" "Hà Thần Ảnh diễn quá tốt! Nhưng mà tôi không muốn xem lần thứ hai" "Này, tôi thấy diễn viên diễn vai chị gái rất xinh đẹp, diễn xuất cũng rất tốt, là ai vậy?" ... Cả nam lẫn nữ vừa nói chuyện vừa đi qua Hướng Tiểu Viên. Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, mưa không ngớt mà còn nặng hạt hơn. Tiểu Viên giơ tay đè mũ, lấy điện thoại di động ra, đi đến trạm dừng xe buýt, trời mưa quá lớn, xe không dễ đợi, phải mất vài phút mới đến được đây. Cô nhìn trái nhìn phải, vừa vặn có một chiếc xe buýt có chạy qua đường về nhà, cô liền nhảy lên. Mưa to hơn, cô tựa lên cửa kính, đèn đường lướt qua tầm mắt, trong màn mưa là ánh sáng mờ ảo. "Sao em bây giờ mới đến? Cô giáo không phải đã nói không được đến muộn sao?" "Cô giáo, em..." - Cô bé sáu tuổi không biết nói gì. "Nhanh thay quần áo đi, cô kêu giáo viên đến trang điểm" – Giáo viên chủ nhiệm gấp đến độ đi loanh quanh, "Lập tức đưa em lên sân khấu". "Này, bạn học Hướng, mặt em bị sao vậy?" "Em, em không cẩn thận mà bị ngã" "Không nên nôn nóng, cho thêm nhiều phấn ở đây, được rồi, em đã nhớ tất cả hết lời bài hát và lời thoại chưa?" "Đã nhớ kỹ, cô giáo yên tâm" Hướng Tiểu Viên nhớ rõ chiếc váy kia rất đẹp, nó là một chiếc váy xếp tầng màu đỏ và trắng, có viền ren ở gấu váy cùng với một đôi giày nhỏ màu đỏ và một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu cũng màu đỏ. Cô bé mang theo một cái giỏ nhỏ đứng ở một bên sân khấu, thấp thỏm nhìn ra bên ngoài. Khung cảnh trên sân khấu đã chuẩn bị sẵn sàng, dưới sân khấu có rất nhiều người ngồi, tất cả đều là phụ huynh học sinh. "Đi thôi, cố lên!" - Cô giáo đẩy cô bé ra. Cô bé bất giác tiến về phía trước, cả người bước ra sân khấu. Đèn trần chiếu xuống, một chùm ánh sáng đuổi theo cô bé và toàn bộ sân khấu đều tập trung vào cô bé. Điều kỳ lạ là đột nhiên cô bé không thấy sợ hãi nữa. Cô bé bắt đầu hát: "Một mình em đi trên con đường nhỏ ở vùng ngoại ô, em muốn đem bánh ngọt đến cho bà ngoại nếm thử. Bà sống ở một nơi hẻo lánh và yên tĩnh. Em phải đề phòng cẩn thận con sói lớn xấu xa ở gần đó..." Cô giáo cải biên lại truyện cổ tích "Cô bé quàng khăn đỏ" thành vở nhạc kịch nhỏ, vừa hát, vừa diễn và kể lại toàn bộ câu chuyện. Cô bé diễn còn tốt hơn trong buổi tập. Trong đoạn độc thoại cuối cùng, khán giả đều im lặng và chăm chú lắng nghe. Các bậc phụ huynh nhìn theo một cách thích thú và mỉm cười. Cuối cùng, cô bé và các bạn học sau khi được cô giáo nhắc nhở đã nắm tay và cúi đầu xuống, rất ra dáng chào cảm ơn và hạ màn. Các bậc phụ huynh rất hoan hô, đứng dậy vỗ tay tán thưởng. Các bạn nhỏ trên sân khấu cười toe toét và ôm nhau thành vòng tròn. Trong cơn mưa bụi mờ mịt, Hướng Tiểu Viên đã lâu rồi mới nhớ lại khung cảnh năm đó. Khóe môi cong lên một nụ cười, nhưng đôi mắt cũng từ từ trở nên ươn ướt. "Rất xinh đẹp, diễn xuất cũng rất tốt, là ai vậy?" "Rất ấn tượng đúng không? Cô bé đó tên là Hướng Tiểu Viên, rất có khí chất của diễn viên" ... Không hiểu sao mũi cô càng ngày càng chua xót, hai má đang lạnh cũng nóng lên. Cô đưa tay lên lau nhưng nước mắt chảy ra càng ngày càng nhiều. Cô sẽ không quên mình đã yêu thích diễn xuất như thế nào, cũng sẽ không nản lòng, không lùi bước. Chỉ cần có người tin tưởng, cô sẽ tiếp tục diễn. Giữa đêm khuya, trên xe buýt không có nhiều người, cửa sổ xe ngăn cách với thế giới bên ngoài bởi một tầng hơi nước mỏng. Mưa bao trùm màn đêm, Tiểu Viên đem những bất bình bị đè nén bấy lâu nay trút hết ra ngoài và khóc một trận sảng khoái. Đây chắc chắn là ngọn lửa không thể dập tắt trong lòng cô, cô sẽ ôm nó vào lòng và tiếp tục bước đi. Bổ sung thêm: 2. Title Sequence (hay còn gọi là đoạn mở đầu hoặc giới thiệu) là cách mà các chương trình truyền hình hay phim điện ảnh thường dùng để giới thiệu tiêu đề, nhà tài trợ và diễn viên bằng các hình ảnh kết hợp với âm nhạc. Có nhiều cách thể hiện title sequence ví dụ như live action, animation, motion graphic, hình ảnh tĩnh... Quay trở lại lịch sử, ban đầu title sequence chỉ được làm rất đơn giản với mục đích giới thiệu phim, tên diễn viên tham gia, đạo diễn... Nhưng rồi các nhà sản xuất cũng nhận ra tầm quan trọng của title sequence trong storytelling, thế là bùm, nó trở thành một phần được đặc biệt chú ý và đầu tư kĩ càng. Các đoạn title sequences mở đầu phim có nhiệm vụ cực kỳ quan trọng đó là xây dựng cảm xúc và truyển cảm hứng cho khán giả, kích thích cũng như là dẫn dắt câu chuyện. 3. Hắc diệu thạch: Đá thủy tinh núi lửa, còn có tên gọi khác là đá vỏ chai (Obsidian),một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ. Đá thủy tinh núi lửa có các màu như đen, nâu, lục, lam, tím..., đôi khi có chấm lốm đốm màu trắng bên trong, nhưng đặc trưng thường hay thấy nhất là màu đen và được gọi là Hắc Diệu Thạch.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]