*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Dịch Chi thấy bé nói như người lớn không khỏi nở nụ cười, cũng không nghiêm túc, nói: “Trong nhà của em làm kinh thương sao?”
Trần Cảnh nhìn anh một cái, cho rằng Lý Dịch Chi nhìn ra được dấu vết gì đó, kết quả cảm thấy đối phương kỳ thật chỉ là vô thức đặt câu hỏi, vì thế “Ừm” một tiếng, lập tức lặp lại giọng nói rất nhỏ: “Tôi chán ghét thương nhân.”
“Bởi vì bọn họ không cho em chơi cờ?”
Lý Dịch Chi không nghĩ tới Trần Cảnh dừng một chút, đáp lại: “Bởi vì trong mắt bọn họ chỉ có tiền…Tiền so với con trai còn quan trọng hơn.”
Lý Dịch Chi cười khẽ một tiếng, đời trước trong mắt người nhà của anh chỉ có danh, là thanh danh thư hương dòng dõi, lại muốn đem anh con người ngoại tộc khác với người bình thường đưa vào bệnh viện tâm thần, cha khàn tiếng kiệt lực hỏi anh có thay đổi hay không, mẹ thì kêu khóc rốt cuộc đã tạo ra cái tội nghiệt gì, sinh con trai lại ngay cả súc sinh cũng không bằng!
Khi đó trong lòng Lý Dịch liền thoáng lạnh, ai cũng có thể vũ nhục anh, châm biếm anh, chỉ có duy nhất thân nhân của anh, huyết mạch tương liên, lại chẳng thà cùng anh cắt đứt quan hệ, cũng không muốn anh làm bẩn gia môn Lý gia.
Lý Dịch Chi vươn tay vỗ vai Trần Cảnh, “Chúng ta coi như là đồng bệnh tương liên đi.”
Về nhà, Trần Cảnh lấy kỳ phổ cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-phong-doi-quyet/198990/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.