🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Câu nói của bà khiến tất cả mọi người trên bãi biển đều cười nắc nẻ. Ba Dương thì bật cười ha hả, phụ họa thêm, "Lúc đó con bé giật mình khóc toáng lên, vừa ôm Dịch Xuyên trong lòng vừa nằm vật trên sàn đợi người đến giải cứu!"

Dương Dịch Xuyên vội nhào đến, giật lấy đồ điều khiển máy chiếu trong tay mẹ mình, cậu thẹn quá hóa giận, nhíu mày nói:

"Đừng có xem nữa! Ba mẹ nào mà đi chụp mấy tấm ảnh như thế này lại chứ hả!" Sao này cậu biết nhìn mặt Diệp Lâm Uyên như thế nào? Lỡ sau này hai người có em bé, con của hai người nhìn thấy tấm ảnh này, nó sẽ nghĩ về ba nó như thế nào? Lúc đó cậu có đào tám cái lỗ cũng chui xuống không kịp!

Ánh mắt Dương Dịch Xuyên vô tình chạm phải khóe môi đang khẽ cong lên của Diệp Lâm Uyên. Tim cậu chợt loạn nhịp. Sự tức giận ban nãy tan biến, thay vào đó là một cảm giác khác lạ. Cậu mím chặt môi, rồi bất ngờ trả lại điều khiển cho mẹ Dương, cười gượng:

"Thôi... Xem tiếp đi, ngày vui mà, xem tiếp đi... Ai nghĩ sao cũng mặc, chỉ cần Uyên của cậu thấy vui là được.

Mấy vị phụ huynh đều ngỡ ngàng nhìn Dương Dịch Xuyên, không hiểu cậu bị cái quái gì, chỉ có mẹ Dương là cho rằng, thằng con mình thi đại học xong thì bị rối loạn tâm thần phân liệt do học quá nhiều! Chỉ có đám trẻ là hiểu rõ sự tình, từ lớn đến nhỏ đều chề môi khinh thường.

Ai ngờ rằng, ngay sau bức ảnh định mệnh kia, một đoạn phim ngắn còn bất ngờ hơn nữa đang chờ đợi Dương Dịch Xuyên cùng Diệp Lâm Uyên.

Trong đoạn phim, Diệp Lâm Uyên lúc nhỏ nhìn chằm chằm bé trai còn quấn tả trong nôi, khuôn mặt nhóc tròn trịa ửng hồng. Đôi mắt to tròn của cô long lanh ngước nhìn ba Dương, giọng sữa dễ thương nói:

"Chú Hoài... Em trai đáng yêu quá...

Ba Dương cười cười, nựng má cô, cưng chiều nói:

"Tiểu Uyên đáng yêu hơn nhiều.."

Diệp Lâm Uyên nhỏ lại ngắm em trai trong nỗi một hồi lâu, em trai lại nhe bốn



cái răng sữa mới nhú cười với bé, hai mắt cô lại sáng lên, nắm tay ba Dương, ngây thơ hỏi:

"Em trai lớn lên chú với dì gả em ấy cho con được không?"

Ba Dương bật cười đến không khép được, sảng khoái nói:

"Được thôi... Đợi Tiểu Uyên lớn thì làm con dâu của chú nhé!" (

Diệp Lâm Uyên mặt mày đỏ lên như quả gấc chín, cô cúi gằm mặt xuống cát, không dám đưa mắt nhìn ai, đặc biệt là Dương Dịch Xuyên. Cô thầm trách cái nết mê trai của mình, sao từ nhỏ đã mê trai dữ vậy không biết, người ta còn quấn tả đã đòi lấy người ta, bây giờ có lấy tả trùm đầu cô lại cũng không hết nhục nổi!

Dương Dịch Xuyên thì mím môi cười thích thú, ánh mắt ẩn ý nhìn về phía Diệp Lâm Uyên. Tiếp tục coi mấy cái kỷ niệm tuổi thơ này quả là quyết định đúng đắn nhất trong đời cậu.

Mẹ Diệp tựa vào vai ba Diệp, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía đám trẻ, bà cảm khái nói:

"Mới đó mà bọn trẻ của chúng ta đã lớn như vậy rồi!"

Mẹ Dương cũng thoáng chút cảm xúc khó tả trong lòng không biết là vui hay buồn, nữa đùa nữa thật nói: "Không biết chừng nào tụi nó mới lấy chồng, lấy vợ để mấy ông bà già bọn mình có cháu bé đây?"

Dương Dịch Xuyên đăm chiêu một lúc, cuối cùng nhìn về phía bốn vị phụ huynh, bình thản nói:

"Con thấy 20 tuổi... Vừa đủ tuổi kết hôn theo luật là được!"



Ba Dương bị cậu làm cho giật mình, nhíu mày hỏi:

"Lúc đó mày còn chưa tốt nghiệp đại học... Lấy gì nuôi vợ hả con?"

"Một nửa tài sản của ba không phải là của con sao?" Dương Dịch Xuyên cười cười, khóe mắt hơi liếc qua Diệp Lâm Uyên một chút, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói, "Con sẽ bảo vợ con tiêu sài tiết kiệm một chút, đợi 2 năm sau con ra trường là được!"

Ba Dương tức đến nổi bật cười thành tiếng, rút chiếc dép dưới chân ném về phía Dương Dịch Xuyên. Một nữa tài sản của ông mà nó để cho gái tiêu trong hai năm. Nhớ mình đâu có dại gái đâu mà sao thằng con của mình nó khủng khiếp như vậy?

Dương Dịch Xuyên nghiêng người né được chiếc dép đang phóng tới mặt mình, cậu cười cười, vẻ mặt đắc ý khiến ba Dương tức muốn hộc máu.

Lại một lần nữa chạm vào ánh mắt khẽ cười của Diệp Lâm Uyên, Dương Dịch Xuyên lập tức ném dép về lại dưới chân ba mình, nhướn mày nhìn về phía ông, phấn khích đề nghị:

"Ba... Ném tiếp đi." Chỉ cần một nụ cười của Diệp Lâm Uyên, dù cậu có bị ăn 10 chiếc dép cũng không sao!

Ba Dương cười hắt ra một hơi đầy bất lực, ông nghiến răng, gắn giọng nói:

"Dịch Phong... Lấy cho ba cái cây nào thật to để ba đánh chết cái thằng điên này mới được."

Phịch! Ngay lúc đó, một thanh gỗ to dài dùng để nhóm lửa trại còn dư ra lúc nãy, cắm phập xuống cát trắng, dựng thẳng kế bên cạnh ba Dương.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn từ dưới lên trên, Diệp Thừa Huân đang giữ lấy thanh gỗ to, híp mắt nhìn ba Dương, cười nói:

"Nếu chú không nỡ cứ để con."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.