Câu nói của bà khiến tất cả mọi người trên bãi biển đều cười nắc nẻ. Ba Dương thì bật cười ha hả, phụ họa thêm, "Lúc đó con bé giật mình khóc toáng lên, vừa ôm Dịch Xuyên trong lòng vừa nằm vật trên sàn đợi người đến giải cứu!"
Dương Dịch Xuyên vội nhào đến, giật lấy đồ điều khiển máy chiếu trong tay mẹ mình, cậu thẹn quá hóa giận, nhíu mày nói:
"Đừng có xem nữa! Ba mẹ nào mà đi chụp mấy tấm ảnh như thế này lại chứ hả!" Sao này cậu biết nhìn mặt Diệp Lâm Uyên như thế nào? Lỡ sau này hai người có em bé, con của hai người nhìn thấy tấm ảnh này, nó sẽ nghĩ về ba nó như thế nào? Lúc đó cậu có đào tám cái lỗ cũng chui xuống không kịp!
Ánh mắt Dương Dịch Xuyên vô tình chạm phải khóe môi đang khẽ cong lên của Diệp Lâm Uyên. Tim cậu chợt loạn nhịp. Sự tức giận ban nãy tan biến, thay vào đó là một cảm giác khác lạ. Cậu mím chặt môi, rồi bất ngờ trả lại điều khiển cho mẹ Dương, cười gượng:
"Thôi... Xem tiếp đi, ngày vui mà, xem tiếp đi... Ai nghĩ sao cũng mặc, chỉ cần Uyên của cậu thấy vui là được.
Mấy vị phụ huynh đều ngỡ ngàng nhìn Dương Dịch Xuyên, không hiểu cậu bị cái quái gì, chỉ có mẹ Dương là cho rằng, thằng con mình thi đại học xong thì bị rối loạn tâm thần phân liệt do học quá nhiều! Chỉ có đám trẻ là hiểu rõ sự tình, từ lớn đến nhỏ đều chề môi khinh thường.
Ai ngờ rằng, ngay sau bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-nhieu-thanh-nghien/3741239/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.