Tối hôm đó, Dương Dịch Xuyên mon men vào phòng em trai mình, thấy thằng bé vẫn còn thức chơi game, cậu nở nụ cười thân thiện mà ai nhìn cũng thấy giả tạo, giọng điệu lấy lòng nói: "Dịch Phong... Cho anh mượn điện thoại của em đi!"
Dương Dịch Phong lập tức bước vào trạng thái đề phòng, ngờ vực hỏi, "Làm gì?"
Dương Dịch Xuyên cười cười, lấy sỉ diện mình vứt cho chó gặm, thành thật nói: "Nhắn tin cho Tiểu Uyên."
"Haha... Haha..." Nghe thấy lời này, Dương Dịch Phong nằm vật ra giường, cười đến không thấy Tổ Quốc. (1)
Dương Dịch Xuyên híp mắt nhìn thằng em mình, khuôn mặt méo mó đến khó coi. Đúng là khi hết giá trị lợi dụng nên diệt khẩu cái thằng này mới được!
Đến khi ruột gan phèo phổi đều lộn nhào lên hết, thằng bé mới lồm cồm bò dậy, nhìn Dương Dịch Xuyên, châm chọc hỏi: "Chị ấy chặn anh rồi à?"
Dương Dịch Xuyên không thèm trả lời, dứt khoát cướp lấy điện thoại trên tay thằng em quỷ quyệt, ngồi phịch xuống giường, nhập tên tìm kiếm của Diệp Lâm Uyên. Ông đây mà không bị chặn cũng chẳng thèm hạ mình với mày!
Dương Dịch Phong chưa hết tò mò, cậu bé liếc mắt nhìn trộm điện thoại, vỗ nhẹ lên vai Dương Dịch Xuyên, vẻ mặt phấn khích hỏi:
"Này... Anh với chị Tiểu Uyên thật sự từng yêu nhau sao?"
"Cái gì mà từng yêu?" Dương Dịch Xuyên nhíu mày, không thấy vui trong lòng, nhìn Dương Dịch Phong nói với giọng điệu vô cùng chắc chắn, "Đã yêu, đang yêu và sẽ tiếp tục yêu... Hiểu chưa?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-nhieu-thanh-nghien/3736871/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.