Diệp Lâm Uyên giật mình trợn tròn mắt, lắp bắp không thành lời. Cô chưa bao giờ dám nghĩ Diệp Thừa Huân lại có thể hỏi thẳng một câu tế nhị như vậy:
"Em... Em... nói cái gì thế hả?"
Nhìn thấy Diệp Lâm Uyên run rẩy, giọng nói lộ rõ sự lúng túng, chột dạ. Diệp Thừa Huân thở hắt ra một hơi đầy phẫn nộ, cậu tức đến điên người, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, "Đ.m... Thằng chó đó...
Vừa dứt lời, Diệp Thừa Huân buông tay Diệp Lâm Uyên ra, cậu bước nhanh qua cô, hai vai rung lên vì tức giận. Nắm tay siết chặt thành quyền, hùng hổ lao về phía nhà kính, "Hôm nay tao sẽ cho mày một trận, Dương Dịch Xuyên!" cậu gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu. Miệng mở mồm lúc nào cũng anh anh, em em nhưng vừa quay mặt đi một cái đã ăn sạch chị cậu không để lại miếng xương... Thằng chó không phải thằng bạn!
Hình ảnh Diệp Thừa Huân hầm hầm lao về phía nhà kính khiến cho Diệp Lâm Uyên sợ đến tái mặt. Cô vội vã túm chặt lấy tay cậu, giọng nói run rẩy lại ngượng nghịu đứt quãng:
"Thừa Huân! Chị lớn rồi mà... Chuyện... Chuyện đó không phải cũng rất bình thường sao?"
Diệp Thừa Huân dừng lại, quay đầu nhìn nhỏ chị có lớn mà không có khôn của mình, vừa bất lực vừa tức muốn nghẹn họng, cậu gằn giọng chất vấn, "Sao chị lại để người ta ăn sạch chị rồi còn nói là bình thường được hả?"
"Chị... Chị.." Diệp Lâm Uyên ấp úng, không nói thêm được lời nào.
Cũng không thể nói với em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-nhieu-thanh-nghien/3733516/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.