Nếu lời nói thật sự có thể giết chết một người thì Dương Dịch xuyên đã thành công biến nó thành một mũi dao, đâm thẳng vào tim cô. Diệp Lâm Uyên đứng đó, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cậu. Tâm can như bị ai đó dẫm đạp, mọi thứ dần nát nhừ, vỡ vụn trước mắt.
Diệp Lâm Uyên cảm nhận rõ từng nhịp đập đau nhói trong lồng ngực, từng giọt nước mắt nghẹn lại nơi khóe mắt. Nhưng không, cô không thể khóc trước mặt Dương Dịch Xuyên nữa. Cô chỉ đứng đó, im lặng chịu đựng nỗi đau cào xé tâm can mà người mình yêu ban tặng.
Dương Dịch Xuyên bị ánh mắt của Diệp Lâm Uyên làm cho cứng đờ cả người, cậu cũng nhận thức được lời nói ban nãy của mình hơi quá đáng, nhưng so với những lời cô đã nói thì có khác biệt gì nhau!?? Một chút áy náy vừa nảy mầm lại bay biển đi đâu mất, sự tức giận và hoảng loạn ban đầu lại bị thay thế bằng ánh mắt đắc ý, khoái cảm khi trả đũa được cô.
"Dịch Xuyên!" Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau Dương Dịch Xuyên, phá tan bầu không khí u ám giữa hai người.
Giang Dật Thần đi tới, khoác vai Dương Dịch Xuyên, ánh mắt thoáng qua Diệp Lâm Uyên, cậu cười gật đầu chào cô.
"Này... Bạn gái mày xinh đẹp như vậy, sao nỡ nạt người ta như thế?" Giọng cậu vừa trêu chọc vừa có phần nghiêm túc. Lúc nãy khi còn đứng từ xa, cậu đã nghe thấy tiếng Dương Dịch Xuyên lớn tiếng với Diệp Lâm Uyên, nghĩ hai người đang cãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-nhieu-thanh-nghien/3730150/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.