Diệp Lâm Uyên chẳng buồn trả lời mấy con nhỏ mình không ưa, cô nhếch miệng cười khẩy, cúi đầu tiếp tục xem video trên điện thoại của mình.
Cảm thấy Diệp Lâm Uyên không để mình vào trong mắt, khuôn mặt Lưu Giai Mỹ đỏ bừng lên vì tức giận, cô ta nổi cáo hét lớn: "Đừng có khinh người quá đáng!"
Diệp Lâm Uyên nhíu mày, cô nâng mắt bình thản nhìn cô ta, giọng điệu lạnh lùng, khinh khỉnh hỏi:
"Sao biết tôi đang khinh thường cô hay vậy?"
Mỗi lần đối diện với Diệp Lâm Uyên, Lưu Giai Mỹ lại cảm thấy nhục nhã tột cùng. Dáng vẻ cao cao tại thượng, ánh mắt như muốn nói rằng cô ta chẳng là gì cả, điều đó khiến Lưu Giai Mỹ vô cùng tức giận. Cô ta không cam tâm, rõ ràng bề ngoài chẳng thua kém gì nhau, vậy mà Dương Dịch Xuyên lại chọn cô mà không phải mình. Câu hỏi ấy cứ lởn vởn trong đầu Lưu Giai Mỹ, cô ta cả giận hỏi:
"Dịch Xuyên sao có thể thích loại người như chị chứ?"
"Vậy phải thích loại như cô mới được à?" Nhắc đến Dương Dịch Xuyên, Diệp Lâm Uyên lại cảm thấy bực mình, nợ đào hoa này của cậu còn dai hơn cả đĩa đói, hết bám lấy cậu rồi lại bám lấy cô, thật là phiền phức! Cô nhếch môi, điệu bộ đầy mỉa mai nói, "Ảo tưởng quá đấy em gái!"
Lời nói vừa dứt, Diệp Lâm Uyên cũng buông lỏng điện thoại trên tay xuống, cô quét mắt nhìn Lưu Giai Mỹ và ba đứa bạn đi cùng cô ta... 1, 2, 3, 4. Bốn đứa cô vẫn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-nhieu-thanh-nghien/3729218/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.