Ánh mắt Dương Dịch Xuyên dán chặt vào tòa nhà mười tầng trước mặt, đôi chân như chôn chặt xuống đất. Ánh đèn neon của biển hiệu HOTEL cứ chói vào mắt cậu. Tim cậu đập thình thịch, sự do dự cứ quấn lấy suy nghĩ. Cuối cùng, cậu lắc đầu, "Thôi... Đi về!"
Diệp Lâm Uyên vội vàng giữ người lại, không e dè áp sát ngực mình vào người Dương Dịch Xuyên, tay cô luồn vào tóc cậu, vẻ mặt ám muội, dụ dỗ hỏi:
"Em không muốn thử sao?"
"..."
Sau khi quét thẻ vào phòng, cánh cửa vừa khép lại, hai người đã cuốn vào nhau trong một nụ hôn nồng cháy. Trong lúc sự hoà quyện đã được đẩy lên cao trào, Dương Dịch Xuyên lại buông cô ra, hơi thở gấp gáp, giọng khàn khàn hỏi:
"Diệp Lâm Uyên... Chị có biết mình đang làm gì không vậy?"
"Chị biết mà!" Diệp Lâm Uyên gật đầu, đôi mắt mê man, ám màu dục vọng nhìn cậu.
Dương Dịch Xuyên nhìn cô, ánh mắt đầy sự phức tạp, cậu hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói:
"Nếu bắt đầu... Chúng ta sẽ không thể quay về như lúc trước nữa!" Một khi đã quan hệ xác thịt, mối quan hệ của hai người không đơn thuần chỉ là diễn kịch nữa, mà phải nghĩ đến trách nhiệm với đối phương.
"Dịch Xuyên." Diệp Lâm Uyên trầm giọng, cô vô cùng nghiêm túc nói, "Chúng ta đều lớn hết cả rồi! Mỗi người đều sẽ có cuộc sống của riêng mình, sẽ không thể nào giống như lúc nhỏ, cùng nhau quậy phá, cùng nhau chơi đùa..."
"Vốn dĩ chúng ta đã không thể quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-nhieu-thanh-nghien/3727825/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.