Dương Dịch Xuyên cau mày nhìn Lưu Giai Mỹ, sắc mặt vô cùng khó chịu. Con nhỏ phiền phức này đến cũng nhanh thật đấy! Cánh tay đang gác lên vai Diệp Lâm Uyên dùng lực, kéo cô kề sát vào người mình. Cậu hất hàm nhìn Lưu Giai Mỹ, giọng điệu khinh khỉnh trả lời: "Bạn gái tôi!"
"Không thể nào!" Lưu Giai Mỹ hét lên, ánh mắt đầy nghi ngờ, hoang mang nhìn hai người, "Ở trường, tớ... Tớ luôn đi theo cậu, cậu có bạn gái lúc nào sao tớ không biết được?" Từng lời Lưu Giai Mỹ thốt ra, không chỉ chứa đựng sự nghi ngờ, mà phần nhiều chính là không cam lòng và đố kị.
Diệp Lâm Uyên cau mày, đó giờ cô cứ nghĩ mình là mặt dày lắm rồi, nhưng không ngờ lại có người mặt dày đến vô sỉ hơn cả cô. Đã bám riết lấy người ta không buông, còn có thể đứng ở giữa đám đông dõng dạc công khai như vậy. "Trình độ" này cô phải gọi một tiếng "tiền bối".
Ánh mắt cô đảo qua Lưu Giai Mỹ rồi dừng lại trên người Dương Dịch Xuyên. Cậu cũng đang nhìn cô, hàng chân mày nhíu chặt tỏ rõ vẻ bực bội, ánh mắt đầy ý vị, như muốn nói cho cô biết "Phiền phức đến rồi đó, chị mau thể hiện đi!"
Nhìn thấy bộ dạng này của Dương Dịch Xuyên, Diệp Lâm Uyên mím môi cười nhẹ. Khi quay sang nhìn Lưu Giai Mỹ, trong đáy mắt vẫn có ý cười, nhưng ai có mặt trong phòng bao lúc này cũng có thể nhìn ra đó là nụ cười chế giễu, nhạo báng, chứa đựng sự khinh thường sâu sắc, khiến Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-nhieu-thanh-nghien/3727823/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.