CHUYỂN NGỮ: LAM THIÊN
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Cho nên, hắn đã tới đây, bỏ qua huynh đệ trên thuyền, tận lực truy tìm tung tích nàng, khi nàng rơi xuống không chậm trễ ra tay cứu giúp, mặc kệ an nguy bản thân.
Hắn đang làm gì? Để tay lên ngực hắn tự hỏi bản thân, cười khổ, rất nhiều chuyện thật khó lòng giải thích.
“Ngươi có thể, ta không được.” Nàng thở dài một tiếng, cũng không thèm để ý hắn, xoay người đi thật chậm xuôi theo hướng nước chảy.
Một bước, hai bước, ba bước,…tám bước, chín bước, mười bước….
“Mộc Diễm Sinh!” Phía sau vang lên tiếng gọi lớn của nam nhân.
Đưa lưng về phía hắn, nàng cắn mội nhịn cười, cố gắng không chế biểu tình của khuôn mặt, nàng mới chậm rãi xoay người lại:”Có chuyện gì sao?”
Dung Xán trừng mắt, buồn bực hỏi:” Cô định đi đâu?”
“Tìm đường khác để ra ngoài.” Nàng nghiêng đầu qua, tiếp tục đi về phía trước, “Cứ đi theo hướng chảy của dòng nước, nó sẽ dẫn chàng ra khỏi đáy cốc.” Vậy là có thể từ nơi này đi ra, phương pháp của hắn tuy là đường tắt, nhưng không phải là điều nàng muốn, nàng cảm thấy có một dự cảm chẳng lành, hai người bọn họ nhất định phải tách nhau ra, mỗi người một hướng.
Cảm giác được nhịp chân ở phía sau, lòng hơi buông lỏng, trong lòng nổi lên ý trêu đùa, nàng bỗng nhiên dừng lại quay đầu, Dung Xán ở đằng sau không tự chủ được mà run lên, hai chân không dám bước tiếp.
“Chàng đi đường chàng, ta đi đường ta. Chỉ cần một cái đạp chân là chàng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-mon-danh-hoa/113594/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.