CHUYỂN NGỮ: LAM THIÊN
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
“Buông a tỷ của ta ra!” Mộc Lan Tư hét lớn, tay nắm chặt song đao liều mạng xông lên, nhưng lại bị một lực kéo trở lại. “Trại Mục Tư sao huynh lại ngăn cản muội?”
Dung Xán mày kiếm nhíu chặt.
Trại Mục Tư nhàn hạ nói: “Chính là những ống trúc ở phía đông tây kia! Bọn họ có lẽ đã sử dụng tiêu thạch[1] và lưu huỳnh phối hợp để chế tác giải đồ, vốn có thể lấy được hàng mẫu, hừ, đội thuyền buồm tới thật đúng lúc.” Hắn bĩu môi, nói tiếp:” Quên đi, bây giờ không phải là thời điểm để nói chuyện, trước hết cần thoát khỏi tên người Hán này, võ công hắn không tồi, ta không cầm chắc phần thắng, lát nữa muội lo bên phải, ta muốn đích thân dùng độc mù mắt hắn.”
“Không được.” Mộc Diễm Sinh nhanh chóng quay trở lại trước mặt Dung Xán, xuất độc chiêu khiến người đối diện khó lòng tránh thoát. “Trại Mục Tư chớ dùng ám khí, chớ dùng phấn độc, sẽ khiến ta bị ngộ thương.
“Tỷ yên tâm, Trại Mục Tư dụng độc chưa bao giờ thất thủ.” Mộc Lan Tư nâng cằm, không kiêng kỵ nói:” A Tỷ, hắn chỉ thích cô nương người Hán, không thích tỷ đâu, sao lại phải giúp hắn?”
Tiếng đại bác lại vang lên, thuyền lớn của Tào Bang đã định xong khoảng cách để công kích toàn diện. Như vậy khả năng giết được nhiều hơn.
Mộc Diễm Sinh trong lòng thở dài, hai ngón tay đâm về phía ngực Dung Xán khiến hắn buông mình ra, nhưng lại không gây chút thương tích nào trên cơ thể hắn còn khiến ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-mon-danh-hoa/113590/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.