*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhĩ Tình còn chưa đi vào trong viện, đã thấy Phú Sát Phó Hằng bước ra từ chính điện. Minh Ngọc cố ý theo sau đưa tiễn, lại bị Hoàng Hậu nương nương gọi lại, đành miễn cưỡng tựa vào khung cửa nhìn theo.
Phú Sát Phó Hằng dáng người cao lớn, thể hình cường kiện, tướng mạo lại mang chút âm nhu. Đôi mắt phượng hẹp dài, điểm một viên lệ chí ở đuôi mắt càng thêm phá lệ tuấn mỹ.
Khuôn mặt như vậy, ngày ngày đêm đêm cứ vô cớ quanh quẩn trong tâm trí nàng. Bỗng tim đập dồn dập, Nhĩ Tình xốc lại giỏ trúc trên tay, bất động thanh sắc mà hít sâu một hơi.
Ngẩng đầu thì thấy Phó Hằng đã đi tới trước mặt, gật đầu thăm hỏi, sau đó mới chậm rãi hỏi, "Nhĩ Tình cô nương, xin hỏi tỷ tỷ ta gần đây thân thể có tốt lên không?"
Giọng nói thuần hậu, mạnh mẽ lập tức làm tim Nhĩ Tình đập sai một phách. Chắc là ban nãy, khi Phó Hằng vấn an, Hoàng Hậu nương nương sợ bào đệ lo lắng, cũng không muốn nói nhiều về tình hình sức khoẻ của mình. Nhĩ Tình không chút dấu vết tránh đi tầm mắt đối phương, rũ mi che mắt nói, "Phú Sát đại nhân xin cứ an tâm. Trương viện phán nói, nương nương bị nhiễm phong hàn. Khai một liều khương lê đặc, uống đều mỗi ngày, chưa đến nửa tháng có thể hoàn toàn bình phục."
Người ta thường nói, thật tâm ái mộ một người sẽ không cách nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-hy-cong-luoc-nhi-tinh-trung-sinh/206701/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.