Ngày hôm sau, chờ đến khi Nhĩ Tình tỉnh lại, trông thấy thau đồng cùng chiếc khăn mềm đặt cạnh giường, nàng hơi ngây ra. Đêm qua thật sự có người đã tới đây ư?
Tuyết bên ngoài Cảnh Nhân cung từ hôm qua đã được quét dọn sạch, vun gọn thành một đống. Tuyết mịn lại buông xuống, mặt trời hẵng còn chưa ló dạng, một đôi giày sen đạp trên mặt đất, vang lên thanh âm sàn sạt trong đêm.
—
Lâu sau, mặt trời dâng cao, tuyết ngoài cửa cũng dần tan, lại không ngờ, tuyết càng tan càng lạnh.
Giữa ban ngày, cổng lớn Cảnh Nhân cung lại đóng chặt kín, trong phòng mù mịt khói bay lên từ chiếc lư hương đang không ngừng tỏa ra nhiệt khí. Một nữ tử thân mang tố y ngồi trước án tiền, bên cạnh chỉ có một nha hoàn đứng bên hầu hạ.
"Nương nương, trời hôm nay trở lạnh, người vẫn nên phủ thêm một kiện áo choàng nữa đi..." Ngọc Hồ nhìn chủ tử nhà mình, đau lòng nói.
"Không cần." Ngón tay trắng nõn vung lên, giấy Ngọc Bản(*) rơi xuống như những bông tuyết bay lạc, chỉ là nét mực in trên giấy trông cực kỳ chói mắt. Thuần Phi ho từng cơn, ho đến nỗi nước mắt cũng không ngăn lại được, ầng ậng dâng lên.
(*) Giấy Ngọc Bản: một loại giấy thượng phẩm thời cổ, màu sắc trắng thuần, có tính hút nước, chất giấy dai và chắc, được dùng để viết thư. (theo Baike)
"Nương nương, đừng viết nữa mà." Ngọc Hồ nhào lên trước, ôm lấy những trang giấy trắng óng.
Trên những tờ giấy lớn nhỏ khác nhau, lại chỉ lặp đi lặp lại hai chữ: Xuân Hòa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-hy-cong-luoc-nhi-tinh-trung-sinh/1258747/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.