Nói xong lời này, trên mặt hắn vẫn là không thấy được cảm xúc, khi hỏi cũng rất bình tĩnh.
Phong Thiển sửng sốt, sau đó lại lắc đầu.
"Ta sẽ không để Thừa tướng bị đói."
Ánh mắt Phong Thiển có chút bối rối, ngoan ngoãn trả lời.
Thiếu niên khẽ rũ mi xuống, nhẹ nhàng nói: "Ồ... sẽ không bị đói..."
Hẳn là sẽ ... Không bị đói.
Đôi lông mi dài của thiếu niên rũ xuống, chặn ánh sáng không rõ nơi đáy mắt lại.
"Vậy thì... Từ nay về sau, vi thần đành phải nhờ bệ hạ nuôi vậy."
Phong Thiển: "?"
Mặc dù ... Đối phương nói đúng.
Thừa tướng nói không cần sắp xếp, liền đợi ở trong cùng rồi lập tức khởi hành.
Hoàng cung là của cô, nếu như chiêu đãi xem như nuôi, ừm, thế thì không sao cả.
Sau khi khởi hành, vẫn ăn của cô và uống của cô thì cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là ... Phong Thiển luôn cảm thấy lời nói của đối phương có chút kỳ quái.
Phong Thiển khẽ "Ừm" một tiếng, liếc nhìn thừa tướng ở đối diện nói: "Nữ quan thu dọn tiền và đồ đạc cho trẫm."
Vì thế...
"Thừa tướng có muốn cùng ta dùng bữa không?"
Khuynh Dạ rũ mắt xuống, giọng nói trong trẻo dễ chịu: "Vi thần mà từ chối thì chính là bất kính."
Lời nói lịch sự, mang theo chút xa cách.
Nhưng nó rất khác với cách cư xử thông thường của thiếu niên.
Trước đây, khi Nữ Vương đưa ra lời mời, Thừa tướng sẽ khéo léo từ chối, huống chi là đích thân mời dùng bữa như thế này.
Mặc dù là giọng điệu xa cách nhưng hắn vẫn đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-ha-nha-ta-co-chut-ngoan/922774/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.