Chương trước
Chương sau
Nói xong lời này, trên mặt hắn vẫn là không thấy được cảm xúc, khi hỏi cũng rất bình tĩnh.
Phong Thiển sửng sốt, sau đó lại lắc đầu.
"Ta sẽ không để Thừa tướng bị đói."
Ánh mắt Phong Thiển có chút bối rối, ngoan ngoãn trả lời.
Thiếu niên khẽ rũ mi xuống, nhẹ nhàng nói: "Ồ... sẽ không bị đói..."
Hẳn là sẽ ... Không bị đói.
Đôi lông mi dài của thiếu niên rũ xuống, chặn ánh sáng không rõ nơi đáy mắt lại.
"Vậy thì... Từ nay về sau, vi thần đành phải nhờ bệ hạ nuôi vậy."
Phong Thiển: "?"
Mặc dù ... Đối phương nói đúng.
Thừa tướng nói không cần sắp xếp, liền đợi ở trong cùng rồi lập tức khởi hành.
Hoàng cung là của cô, nếu như chiêu đãi xem như nuôi, ừm, thế thì không sao cả.
Sau khi khởi hành, vẫn ăn của cô và uống của cô thì cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là ... Phong Thiển luôn cảm thấy lời nói của đối phương có chút kỳ quái.
Phong Thiển khẽ "Ừm" một tiếng, liếc nhìn thừa tướng ở đối diện nói: "Nữ quan thu dọn tiền và đồ đạc cho trẫm."
Vì thế...
"Thừa tướng có muốn cùng ta dùng bữa không?"
Khuynh Dạ rũ mắt xuống, giọng nói trong trẻo dễ chịu: "Vi thần mà từ chối thì chính là bất kính."
Lời nói lịch sự, mang theo chút xa cách.
Nhưng nó rất khác với cách cư xử thông thường của thiếu niên.
Trước đây, khi Nữ Vương đưa ra lời mời, Thừa tướng sẽ khéo léo từ chối, huống chi là đích thân mời dùng bữa như thế này.
Mặc dù là giọng điệu xa cách nhưng hắn vẫn đồng ý.
Nếu có người ngoài ở đây, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên.
...
Nữ Vương hạ lệnh chuẩn bị bữa trưa.
Trên bàn tròn lớn, Phong Thiển ngẫu nhiên tìm một chỗ ngồi xuống.
Khuynh Dạ nhàn nhạt liếc nhìn Nữ Vương một cái, ngồi xuống bên cạnh Nữ Vương.
Các món ăn tinh xảo được trình bày từng món một.
Thiếu niên bình tĩnh liếc nhìn đồ ăn trên bàn, nhìn nghiêng về phía Nữ Vương bên cạnh, thản nhiên hỏi: "Hôm nay bệ hạ không uống rượu sao?"
"Hả?" Phong Thiển chớp chớp mắt.
Uống rượu?
Phong Thiển lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua, vẻ mặt cô nghiêm nghị, nghiêm túc nói: "Uống rượu không tốt cho sức khỏe."
Về sau, vẫn nên ít uống rượu đi.
Uống xong bị chóng mặt sẽ rất xấu hổ
Đúng là không nên tin vào hệ thống.
Hệ thống: "..."
"Ồ." Thiếu niên khẽ nói, rũ lông mi xuống, chậm rãi nói: "Nhưng mà, tối hôm qua bệ hạ... uống cả một bình."
Nghe vậy, Phong Thiển không khỏi ho nhẹ một tiếng nói: "Đó là chuyện ngoài ý muốn."
"Ừm."
Khuynh Dạ nghiêng mắt nhìn, ánh mắt lặng lẽ rơi vào trên người cô.
Một lúc lâu sau, hắn thì thào nói nhỏ: "Quả thực ... Là chuyện ngoài ý muốn."
Sau bữa trưa, những thứ cần chuẩn bị cho chuyến đi đã được thu xếp, xe ngựa cũng được chuẩn bị sẵn sàng bên ngoài đại điện.
Tổng cộng có ba chiếc xe ngựa, và một xe ngựa chở lễ vật.
Điều khiến Phong Thiển kinh ngạc chính là nhìn thấy Ninh Thần mặc áo bào trắng.
Mỹ thiếu niên khẽ cúi đầu, dáng đứng ưu nhã ngay ngắn, sau khi nhìn thấy Nữ Vương thì hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh như làn nước mùa thu.
"Tham kiến bệ hạ."
Thiếu niên hành lễ.
Nữ Vương nghi hoặc nhìn thiếu niên, ánh mắt lại nhìn về phía nữ quan khác ở một bên.
Nữ quan đứng lên giải thích: "Bệ hạ, Ninh thiếu gia do Đại hoàng nữ Hi quốc tự mình mời. Bởi vì thuận đường, Ninh tướng quân để cho Tiểu thiếu gia đi cùng chúng ta."
Phong Thiển giống như đang suy nghĩ điều gì.
Chà, vị Đại hoàng nữ này không hổ là người yêu thích cái đẹp.
Nhưng mà...
"Không phải chỉ có ba chiếc xe ngựa à?"
Phong Thiển khó hiểu.
Nếu không có thời gian chuẩn bị một cỗ xe khác, nhất định phải có hai người ngồi chung một xe.
Nữ Vương nói xong, Ninh tiểu thiếu gia đứng lên, nhẹ giọng nói: "Ninh Thần có thể đi chung xe ngựa với Thừa tướng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.