Chương trước
Chương sau
Editor: Nha Đam
Giống như lúc trước, Vua Huyết tộc giải phóng uy lực trên người hắn, xua tan huyết tộc xung quanh.
Không có huyết tộc nào dám đến gần.
Phong Thiển đi phía sau một lúc, sau đó tăng tốc và đi bên cạnh Vua Huyết tộc.
Cô nghi ngờ hỏi: "Bệ hạ đã lâu không ăn, không đói sao?"
Huyết tộc bình thường đều phụ thuộc vào máu để duy trì sự sống và sắc đẹp.
Trong khi đó mảnh nhỏ... hắn không cần ăn à?
Ngủ yên hàng vạn năm.
Đã lâu không ăn.
Vua Huyết tộc liếc mắt cô một cái rồi lạnh nhạt nói: "Tôi không đói."
Một vạn năm, hắn chưa từng trải qua cái đói.
Đồng thời, cũng chưa từng nếm qua mùi vị của máu.
Chỉ ngửi qua mà thôi.
Ví dụ như trên người cô lúc nào cũng tỏa ra mùi máu ngọt ngào.
Đó là một mùi hương ngọt ngào khiến người ta phát nghiện.
Đủ để cho huyết tộc suy nghĩ chậm lại.
Huyết tộc bình thường không thể cưỡng lại được mùi máu ngọt ngào như vậy.
Răng nanh sẽ không thể kiểm soát được mà nhô ra.
Còn Vua Huyết tộc chưa bao giờ nếm thử máu nên tự tự nhiên sẽ không có nhiều ham muốn.
Chỉ biết khi ngửi thấy hương thơm ngọt ngào này, đôi mắt màu tím nhạt sẽ có chút hoảng hốt.
"Ồ."
Phong Thiển gật đầu.
Nhưng...
Cô lại hỏi thêm thắc mắc lớn nhất trong lòng: "Vậy thì... Ngài đã hút máu chưa?"
Nếu đã hút...
Hừm.
Cô nhíu mày.
Không hiểu sao có chút khó chịu.
Vua Huyết tộc ở bên cạnh nghiêng mắt, nhàn nhạt liếc nhìn cô.
Thành thật mà nói: "Chưa."
Phong Thiển chớp mắt.
Dù hy vọng mảnh nhỏ chưa hút máu nhưng Phong Thiển cảm thấy có chút đau lòng khi đối phương nói chưa từng hút máu.
Nhiều năm như vậy.
Một vạn năm, là Vua Huyết tộc, hắn lại chưa từng hút máu.
Phong Thiển khựng lại.
Cô từ từ đưa bàn tay trắng nõn của mình lên.
Kiễng chân đưa cổ tay của mình lên môi của hắn.
Đối phương có chút khó hiểu, đôi mắt màu tím nhạt nhìn xuống Phong Thiển.
Đôi mắt đen nhánh của cô lộ vẻ nghiêm túc, "Em là huyết phó của Ngài. Ngài có thể uống máu của em."
Vua Huyết tộc sững sờ.
Lại nghe thấy cô lẩm bẩm nói: "Không biết bị hút máu có đau không".
Trong trí nhớ của nguyên chủ có đoạn trí nhớ bị hút máu.
Tuy nhiên, Phong Thiển chỉ thừa hưởng ký ức, những gì cô cảm nhận cũng không rõ ràng.
Câu hỏi của cô khiến hắn có chút bối rối.
Hắn chưa từng hút máu người, cũng chưa từng thấy huyết tộc khác hút máu.
Cảm giác bị hút máu, hắn cũng không rõ lắm.
Răng nanh đam vào da.
Có lẽ... đó là một cảm giác đau đớn.
Cổ tay của cô ở rất gần, mùi máu ngọt ngào ngày càng nồng nàn.
Hắn không khỏi giật mình.
Lặng lẽ lùi lại vài bước.
Giọng nói bình đạm: "Không. Tôi không cần ăn cơm."
Phong Thiển nghi hoặc nhìn đối phương, "Thật sự không cần à?"
Ngây ngốc vài giây, sau đó Vua Huyết tộc nhẹ nhàng lắc đầu.
"Ừm."
Phong Thiển thu tay lại, tiếp tục đi theo hắn về phía trước.
Chủ một lát đã đến nhà ăn.
Hắn trực tiếp đưa cô gái vào phòng bếp.
Sau khi nhì thấy Vua Huyết tộc với mái tóc bạch kim và đôi mắt màu tím nhath đi vào, huyết tộc ở phòng bếp trợn to mắt, nhanh chóng quỳ xuống.
"Tham kiến ​​bệ hạ."
Không ai có thể nghĩ rằng người có dòng máu cao quý và thuần khiết nhất như Bệ hạ lại đến phòng bếp.
Lại còn đến phòng bếp làm đồ ăn cho Nhân loại.
Y Lạc nhẹ nhàng nói: "Miễn lễ."
Huyết tộc đang quỳ trên mặt đất từ ​​từ đứng dậy.
Tuy nhiên, ánh mắt xoẹt qua Vua Huyết tộc, khi nhìn thấy Phong Thiển, nhất thời sửng sốt.
Không khí cũng tràn ngập mùi máu tươi ngọt ngào.
Huyết tộc cố gắng hết sức để kiềm chế không cho răng nanh mọc ra khỏi môi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.