Chương trước
Chương sau
Cô rất nhẹ.
Cũng rất mềm mại.
Thiếu niên khẽ nheo mắt.
Đôi tay nhỏ bé của Phong Thiển ôm lấy cổ của thiếu niên, đầu nhỏ hoàn toàn vùi trong lòng của Nam Khanh.
Thiếu niên không khỏi lại ngẩn ngơ, đông cứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau.
Thiếu niên lẩm bẩm: "Sư phụ, người có thể đừng... Đừng nhúc nhích được không."
Nam Khanh cắn môi..
Đôi mắt ngây thơ vô tội lại mê mang.
Có cảm giác gì đó kỳ quái.
Thiếu niên mím môi.
Hắn lại cụp mắt xuống.
Nghe thấy lời của thiếu niên, Phong Thiển thò đầu ra khỏi lồng ngực của hắn.
Cô ngây thơ nói: "Hả sao không cử động nữa vậy?"
Nam Khanh cụp mắt xuống đối diện với tầm mắt của cô.
Ánh sáng trong đôi mắt đen càng thêm sâu.
Hắn thì thào: "Bởi vì..."
"Muốn như thế này..."
Thiếu niên nhẹ nhàng buông cô ra.
Ngón tay đặt ở dưới nách cô, hơi dùng sức.
Nâng đối phương lên.
Phía sau là một cây liễu.
Nam Khanh bế cô, chậm rãi đi tới, đặt cô lên cây liễu.
Trong đôi mắt thiếu niên giống như có nhiệt độ đang thiêu đốt.
Khiến cho người ra có một loại ảo giác nguy hiểm đang tiến tới.
Ánh mắt đó khiến Phong Thiển sửng sốt.
"Sư phụ... Xin lỗi."
Thanh âm của thiếu niên trầm ấm, âm sắc dễ nghe chậm rãi truyền tới.
Sau đó......
Thân hình bao phủ.
...
...
Có người đi qua thoáng thấy tư thế thân mật của thiếu niên và thiếu nữ nào đó. (2 người chỉ hôn thôi nhé =)))
Vừa tò mò vừa thẹn thùng đi ngang qua, lén lút liếc nhìn.
Một vài gợn sóng mờ ảo từ trong lòng hồ nâng lên...
Cửu Châu Các.
Về việc Nam Khanh đại nhân ôm Các chủ đại nhân trở về.
Mọi người ở Cửu Châu Các đã khá quen thuộc.
Lúc mới đầu còn khiếp sợ, bây giờ thì quen rồi.
Mọi người chỉ thầm nói.
"Không ngờ Nam Khanh đại nhân lại là một người như vậy."
"Không nghĩ tới Các chủ đại nhân lại là một người như vậy."
...
Hai người đã đột phá Cửu Trọng Thiên, chỉ cần bọn họ đứng ở trước mặt không cần làm gì, liền có thể cho người ta vô hình bị thực lực áp chế.
...
Kể từ ngày hôm đó.
Nam Khanh tình cờ phát hiện ra rằng khi mình sử dụng linh lực, làn sóng linh lực không còn xen lẫn hai màu đen xám như trước nữa.
Mà là ánh sáng bạch quang lóa mắt.
Làn sóng linh lực ngưng tụ từ đầu ngón tay phảng phất như là màu sắc thánh khiết và tươi sáng nhất.
Thiếu niên hơi giật mình.
Ánh sáng chói lọi phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của hắn.
Sau một lúc lâu.
Nam Khanh thu tay lại.
Từ từ lấy ra hạt châu trong tay áo mà cô đã tặng bên bờ sông đêm đó.
Hắn nhìn xuống rồi lại cất đi.
Thiếu niên đang ngồi trên ghế đưa tay nhẹ nhàng cầm tách trà trên bàn nâng lên môi rồi nhấp một ngụm.
Hương thơm thanh tao của trà không làm lòng hắn nguôi đi.
Ánh mắt Nam Khanh không nhịn được nhìn lên trên giường.
Hắn có chút ngây ngốc.
Sư phụ nàng...
Vẫn còn có thể ngủ.
Thiếu niên nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó nhẹ nhàng nhón chân đi đến bên giường.
Nhẹ nhàng nhấc chăn và nằm xuống.
Ngựa quen đường cũ ôm chặt eo cô.
Ôm một lúc.
Nam Khanh lại nhẹ nhàng vươn ngón tay chạm chạm vào má cô.
Cho đến khi đối phương thức dậy.
Nam Khanh niên bất ngờ dùng thân mình uy hiếp, đè lại.
Giọng hắn trầm, và giọng nói nhẹ nhàng có phần lừa dối.
"Sư phụ..."
"Song tu được không..."
Phong Thiển: "???"
Thế giới này cũng có song tu sao?
Có điều gì mà cô không biết sao?
Phong Thiển ngập ngừng: "Cùng nhau tu luyện?"
Cô ngây thơ chớp mắt.
Môi Nam Khanh cọ cọ vào mặt cô.
Lẩm bẩm: "Là... Loại trong thoại bản..."
Phong Thiển: "!"
Không phải...
Ta......
Mảnh nhỏ đáng thương của ta bị sao vậy?
Còn chưa kịp nghĩ tiếp, môi đã bị lấp kín.
...
Đôi mắt thanh niên hiện lên vẻ thỏa mãn lạ thường.
Sư phụ...
Ta thực sự rất thích nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.