"Không vui?" Phong Thiển nghiêng mắt nhìn về phía thiếu niên, chậm rãi hỏi. Lông mi của Nam Khanh khẽ run lên, trầm mặc không nói gì. "Tức giận à?" Cô tiếp tục hỏi. Thiếu niên mấp máy môi, nhưng vẫn không nói gì. "Không muốn gặp ta à?" Phong Thiển nghi ngờ hỏi đối phương. Nghe đến đây, hắn mới giật mình, muốn nói cái gì đó, nhưng sau cùng, hắn vẫn im lặng. Phong Thiển thở dài. Đều không để ý đến cô... Vậy chẳng phải vẫn còn giận sao? "Lời mà A Khanh nói đêm qua là có ý gì?" Phong khẽ chớp đôi mắt, ánh mắt có chút vô tội nhìn thiếu niên. Nam Thanh sửng sốt. Tối hôm qua? Đầu thiếu niên trống rỗng. Phong Thiển: "?" Mảnh nhỏ thực sự không nhớ những gì đã xảy ra đêm qua? Rõ ràng tối hôm qua còn cắn môi cô, bây giờ lạnh lùng như vậy lại còn quên hết mọi chuyện. Hơn nữa mảnh nhỏ vẫn còn tức giận. Cô giả vờ hung dữ, phồng má, dùng tay túm lấy cổ áo của Nam Khanh. Phải để mảnh nhỏ đối mặt với chính mình mới được. Thiếu niên đột nhiên bị kéo, trong đôi mắt đen nhánh có chút kinh ngạc. Nhưng vẫn ngoan ngoãn không chống cự. "Không nhớ sao?" Nam Khanh: "......" Thiếu niên với thần sắc mê mang lắc lắc đầu. Cô đảo mắt, bắt đầu muốn trêu chọc hắn: "A Khanh không có ý gì với ta à?" Nam Khanh ngơ ngẩn. Sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương, khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên dần dần nhuộm thành màu đỏ. Có chút bối rối cúi đầu xuống. Lúc trước...... Cũng không suy nghĩ gì nhiều. Chỉ không muốn rời xa sư phụ. Về sau... Hắn mơ một giấc mơ. Trong mộng cùng sư phụ... Nghĩ đến đây, thiếu niên xấu hổ cắn cắn môi dưới, cổ cũng bắt đầu đỏ lên. Phản ứng của Nam Khanh đều rơi vào trong mắt của cô. Phong Thiển nhìn chằm chằm đôi môi của thiếu niên nói: "Vậy ta sẽ giúp A Thanh nhớ lại một chút." Cô nghiêng người, phủ lên môi của đối phương. ... Nam Khanh: "!" Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên mở to. Trong đầu có một trận nổ vang. Tay bên người hắn cứ nâng lên rồi hạn xuống, cuối cùng, vừa lo lắng vừa vui sướng mà cầm chặt góc áo. Hơi thở quen thuộc. Tối hôm qua...... Hắn đã hôn Sư phụ sao? Nam Khanh mở to mắt. Có chút sững sờ nhìn khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp của cô. Đối phương nhắm mắt lại. Một tay vẫn nắm chặt lấy vạt áo của mình. Giọng điệu có chút hống hách vừa rồi khiến khuôn mặt hắn đỏ bừng lên. Bây giờ...... Chỉ còn lại mấy chữ trong tâm trí của hắn. Sư phụ, nàng... đang hôn hắn. Đôi mắt đen nhánh và mờ mịt của thiếu niên dần lướt qua một vài tia sáng. Hắn giơ tay. Nhẹ nhàng chế trụ đầu cô. Hôn sâu hơn. ... ... Nam Khanh ôm cô. Phong Thiển vô tội ôm chặt cổ thiếu niên. Mặt nhỏ banh ra. "Sư phụ... Người thật sự không đi được nữa à?" Phong Thiển: "......" "Không muốn ôm ta?" Cô mặt vô biểu tình hỏi hỏi. Nam Thanh trầm mặc, ngữ khí có chút thẹn thùng, "Không phải, ta có muốn." Phong khẽ nâng mắt nhìn chằm chằm vào mảnh nhỏ, rồi thu lại tầm mắt. Vừa rồi thật quá xấu hổ. Hai người hôn rất lâu. Sau đó thiếu chút nữa từ trên tường rơi xuống. Cũng không thể sử dụng sức mạnh của mình, cảm thấy cơ thể mình giống như một viên kẹo bông vậy. Cánh môi vẫn còn hơi đau. Nam Khanh đưa cô trở lại phòng và đặt cô trên giường. Phong Thiển vừa chạm vào giường, liền co rút vào trong, bàn tay nhỏ bé kéo chăn bông lên rồi phủ lên người một cách lung tung. Nam Khanh nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Sư phụ, bây giờ vẫn còn sớm." Phong Thiển: "......" Cô ngồi dậy và nhìn chằm chằm vào Nam Khanh. "Ta nói không còn sớm thì chính là không còn sớm." Cô nắm lấy cổ tay thiếu niên giật nhẹ. Đối với bất kỳ hành động nào của cô, thiếu niên từ trước đến nay chưa bao giờ có một chút phản kháng nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]