Editor: Nha Đam Đôi tay trắng nõn của cô nắm lấy khung cửa, chậm rãi thò đầu vào trong. Một vài sợi tóc trượt khỏi vai cô. Nhìn thấy người trong phòng khách, Phong Thiển chớp mắt, sững sờ, sau đó mới chậm rãi đi vào. Cô ngoan ngoãn đóng cửa lại, quay người bước vào. Phong Thiển mặc một chiếc váy liền màu trắng. Màu trắng như tuyết khiến cô mềm mại, dễ thương như một nàng tiên. Phong Thiển nhướng mắt nhìn ba người trước mặt, ánh mắt lại rơi vào mảnh nhỏ. Phong Thiển bình tĩnh kéo một chiếc ghế bên cạnh mảnh nhỏ, sau đó ngồi xuống. Vẻ mặt của cô rất bình tĩnh. Nhưng Diệp Cẩn ở bên cạnh thì đơ như khúc gỗ. Bàn tay hắn đặt nhẹ lên đùi, giữ nguyên tư thế này cho đến khi hắn không thể cử động được nữa. Dư quang liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô. Ánh mắt hắn có chút giật mình. Là cô ấy. Hắn đã từng gặp... Hắn không ngờ rằng đối phương sẽ trực tiếp ngồi bên cạnh hắn, không kịp phòng ngừa, khiến hắn ngẩn ngơ một lúc. Diệp Cẩn khẽ chớp mắt, cụp mắt xuống, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng trên bàn mà không chút tiêu cự. "Phong tổng." Lâm Diệp chào hỏi theo thói quen. Trong lòng hắn vẫn nghi hoặc. Trước đây Phong luôn mặc đồ đen trắng, bây giờ phong cách lại mềm mại dễ thương, điều này thực sự khiến hắn kinh ngạc. Tuy nhiên, hắn lại suy nghĩ tiếp, Phong tổng dù sao cũng là một cô gái trẻ, nếu đang yêu, thay đổi như vậy cũng là hợp lý. Vì vậy, hắn cho rằng sự thay đổi của Phong Thiển đều quy hết vào do – Phong tổng đang yêu. Vừa rồi Giang Lâm vẫn đang tò mò không biết cô gái xinh đẹp và dễ thương này là ai. Nhìn kỹ hơn, có vẻ rất giống Lão đại. Cậu vẫn đang phân vân không biết người kia có phải là em gái của Lão đại không, nếu có thì cậu sẵn sàng bắt chuyện... Ai ngờ, một tiếng "Phong tổng" của Lâm Diệp lập tức khiến cậu bối rối. Phong...... Phong tổng?! Từ từ. Cậu dường như biết tại sao luôn cảm thấy rằng mình đã bỏ qua điều gì đó. Hóa ra cậu đã quên chủ tịch tập đoàn Phong Vân là nữ nhân... Cho nên...... Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp này chính là Lão đại?! Giang Lâm có chút kích động, từ trên ghế đứng dậy, vọt tới trước mặt Phong Thiển. "Lão đại! Là tôi đây! Tôi là tiểu đệ của cô ngươi trong game. Ôm Boss Không Buông Tay!" Giang Lâm bị kích thích đến mức gần như nhảy dựng lên, ôm lấy Phong Thiển. Cô nhìn đối phương, gật đầu. "Lão đại, tôi tên là Giang Lâm!" Giang Lâm gãi đầu cười. Khi thiếu niên cười rộ lên giống như ánh mặt trời vậy, khiến người ta có cảm giác hạnh phúc. Mà cảm giác mà Giang Lâm mang đến chính là tươi sáng như ánh mặt trời. "Ồ." Phong Thiển nhàn nhạt đáp lại đối phương, nhưng lại nghĩ tới cái gì, nhấp môi nói: "Phong Thiển." "Chà, tôi biết rồi. Lão đại siêu cấp lợi hại. Chắc không ai không biết chủ tịch tập đoàn Phong Vân chính là Lão đại đâu!" Phong Thiển: "..." Đây có phải là... Tâng bốc không? Cô nhìn cậu ta, sau đó khẽ quay đầu nhìn chàng trai bên cạnh. Trên người mảnh nhỏ vẫn mà mùi hương của kẹo sữa. Hắn ngoan ngoãn cúi đầu, giống như nhìn bản hợp đồng trên bàn, nhưng cũng giống như không phải. Cũng không biết hắn đang nghĩ gì. Diệp Cẩn hơi lo lắng và khẩn trương trước cái nhìn của cô. Thiếu niên mím môi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô. Khi thực sự nhìn cô, hắn vẫn... ngơ ngẩn. Những gì muốn nói dường như mắc lại trong cổ họng, không biết phải nói thế nào. Hắn hơi cụp mắt xuống, trầm giọng nói: "Tôi là... Diệp Cẩn." Khi cô vừa mới bước vào, hắn đã khẩn trương rồi. Ngay từ cái nhìn đầu tiên của cô, anh đã nhận ra người kia chính là người trong game.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]