Editor: Nha Đam
Nhìn ra được, Phong Hoài rất thương yêu nữ nhi này của mình.
Phong Thiển hơi hơi rũ đầu xuống.
Chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.
Đáng tiếc chính là, nguyên chủ không còn nữa.
Phong Hoài nhìn ra Phong Thiển đột nhiên cảm xúc hạ xuống, hắn nâng lên bàn tay to hơi thô ráp nhẹ nhàng đặt ởđỉnh đầu cô, ôn nhu sờ sờ.
"Chỉ chớp mắt, tiểu công chúa nhà chúng ta đã lớn như vậy rồi."
Phong Thiển hơi hơi cong cong đôi mắt xinh đẹp, thanh âm ngọt mềm: "Cha, con rất nhớ người."
Phong Hoài lệ tung hoành: "Thiển Thiển, cha cũng rất nhớ con."
Chính là, cha càng muốn con có thể khỏe mạnh, vô ưu vô lự tiếp tục sinh hoạt.
Phong Thiển vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt lệ quang của Phong Hoài, ánh mắt nghiêm túc mà nhìn đối phương.
"Cha, đừng khóc, Thiển Thiển đau lòng."
Phong Hoài cười, giơ tay xoa xoa đầu Phong Thiển.
"Chớp mắt, Thiển Thiển cũng thành niên đến nơi rồi. Ngày kia chính là lễ trưởng thành của Thiển Thiển, cha đặt thiết kế một bộ lễ phục cho con, cũng không biết con có thích hay không."
Phong Thiển ngọt ngào mà cười cười.
Ngoan ngoãn nói: "Cha đưa, Thiển Thiển cũng đều thích."
Cô ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Phong Hoài không khỏi cảm động rơi lệ.
Hắn lau lau nước mắt.
Phong gia gia chủ luôn luôn mạnh mẽ vang dội, giờ phút này cũng chỉ là một người cha, có máu có thịt, cũng sẽ rơi lệ.
Mẹ của nguyên chủ qua đời sớm, nguyên chủ từ nhỏ không có mẹ, lại bị đưa đến nước ngoài dưỡng bệnh.
Thân là Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-ha-nha-ta-co-chut-ngoan/922444/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.