Nguyên một đêm, Kỳ Trường Ức ôm Bùi Tranh không buông tay, trong cơn mơ màng, còn muốn sờ một sờ soạng lên da thịt ấm áp, để xác định người còn đó, sau đó mới lại ngủ tiếp.
Nhưng khổ nhất là Bùi Tranh bị hắn ôm, không có cách nào ngủ an ổn.
Khi ngày mới sang, Bùi Tranh liền thật cẩn thận đem tiểu nhân nhi đang nằm trong lòng nhẹ nhà dịch sang bên cạnh, đắp chăn cho hắn, sau đó đi ra cửa.
Lúc Kỳ Trường Ức tỉnh lại, sờ bên người trống không, vội mở choàng mắt, quả nhiên không thấy Bùi Tranh.
Khuôn mặt nhỏ của hắn lập tức tuyệt vọng.
"Hức..."
Bùi ca ca.
Kỳ Trường Ức gọi hai tiếng, nhưng Bùi Tranh không tới, người tới thay vào đó là Thừa Phong.
"Điện hạ, ngài đã tỉnh. Chủ tử đã theo quan viên trong thành đi thị sát, chủ tử nói nói chờ lúc ngài tỉnh lại để ngài rửa mặt trước, rồi dùng điểm tâm sáng."
Mấy hạ nhân tiến vào đem điểm tâm sáng đặt lên bàn, sau đó có người hầu hạ Kỳ Trường Ức thay y phục.
Sau khi mặc xong quần áo rồi xuống giường, Kỳ Trường Ức ngồi xuống trước bàn, tâm tình ăn uống một chút đều không có.
"A Phong, Bùi ca ca khi nào trở về a, vết thương của hắn còn chưa khép miệng lại, không thể khắp nơi chạy loạn."
Thừa Phong nói, "Điện hạ, ngài yên tâm, thân thể chủ tử trong lòng y hiểu rõ, hẳn là sẽ sớm trở lại."
"Bùi ca ca luôn không biết yêu quý thân thể, đem thân thể tàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-ha-khuynh-thanh/3323180/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.