Do bốn chân chổng lên trời nên Lương Mộ Hi hơi khó khăn giãy giụa, phải một lúc lâu sau mới lật người lại được, muốn tìm xem thứ đụng mình lúc nãy để tính sổ. Nhưng vẫn còn chưa đi tìm đã nghe thấy tiếng nói trong trẻo như nước của Thương Mặc Uyên:
“ Ngủ tỉnh chưa?” giọng mang theo ý cười vui vẻ, lúc nãy nhìn mỗ hồ kia như quỷ say bước đi lảo đảo, Thương Mặc Uyên cảm thấy cực kì thú vị.
Con tuyết hồ này, thật là một bảo vật mà! Luôn có thể khiến cho hắn vui vẻ!
“ Chi chi…” tỉnh rồi tỉnh rồi. Nhìn mỹ thực trên bàn, Lương Mộ Hi liền ì ạch bò lên bàn, cái nhìn đầu tiên đã bị đĩa mai hoa cao kia hấp dẫn. Oa, đây không phải là hoa mai mà hôm qua nàng ăn sao? Nhìn hình dáng trông thật là ngon!
Muốn ăn quá! Lương Mộ Hi tâm động không bằng hành động*, trực tiếp nhào qua, giơ hai vuốt trước lên khó khăn ôm lấy một khối bánh, ăn lấy ăn để.
Ăn ngon, ăn ngon, ăn ngon quá!
“ Từ từ thôi, đừng để bị nghẹn!” tuyết hồ thích, Thương Mặc Uyên cũng vui vẻ, chuẩn bị lệnh cho đầu bếp mỗi bữa sau này đều chuẩn bị một ít.
“Chi…” lúc này chuyện tốt không linh chuyện xấu thì linh, mỗ hồ thật sự đã bị nghẹn, thật tốt chết được!
“ uống miếng nước đi, ngươi đó!” Vội rót một chén nước đưa đến, xem tuyết hồ uống như chết khát, Thương Mặc Uyên đau lòng vuốt ve lông của nó.
……….
“ Vương gia, Trương tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-ha-doc-sung-tieu-ho-phi/3235511/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.