Tận hưởng mỹ thực và đãi ngộ của khách quý, mỗ tuyết hồ nào đó chẳng hề cảm thấy có chỗ nào không ổn thỏa, đôi mắt từ đầu đến cuối đều nhắm híp lại, bộ dạng thật thà khiến cho Thương Mặc Uyên không nhịn được cười khẽ.
“ Sau này ngươi chính là sủng vật của ta, nên có một cái tên!” như vậy thì sau này cũng thuận tiện để y gọi.
“ Chi chi…” Ta có tên! Không cần đặt thêm!
Lương Mộ Hi không hề mong muốn bản thân sẽ bị đặt cho một cái tên rất có “niềm vui” gì đâu!
Đó là sự sỉ nhục đối với linh hồn con người của nàng, sỉ nhục tuyệt đối.
Thế nhưng lần này dường như Thương Mặc Uyên không thể nghe thấy tiếng hô hoán trong nội tâm của Lương Mộ Hi, hơn nữa còn rất nghiêm túc suy nghĩ.
“ Ngươi luôn thích tự ôm người thành một khối, xin từ xa còn tưởng là một quả cầu tuyết, liền gọi ngươi là Bánh Bao đi, ngươi thấy thế nào?” hỏi chính là hỏi Lương Mộ Hi, nhưng người ta có nổi khổ không thể nói a, có thể từ chối sao?
“ Chi, chi…” không hay, không hay, một chút cũng không hay, nàng một chút cũng không thích!
Có đánh chết Lương Mộ Hi cũng không muốn gọi là Bánh Bao!
Đây là cái tên gì chứ?
Thật khó nghe!
Nàng tên Lương Mộ Hi, có được không hả?
“ Không thích sao? Vậy gọi Bánh Bao Tuyết đi? Lần này nghe thấy tiếng hô hoán của tuyết hồ, Thương Mặc Uyên thêm vào một chữ nữa!
“Chi chi…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-ha-doc-sung-tieu-ho-phi/3235508/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.