“Chi…” do uống quá cố sức uống, lại quá gấp, Lương Mộ Hi hoa hoa lệ lệ mà sặc rồi, trong mũi, trong cổ họng đều là mùi thuốc, vô cùng khó chịu.
Hai chi trước bất lực che miệng và cổ họng của mình, nàng thực sự cảm thấy ủy khuất cực kì, đôi mắt nhiễm một tầng hơi nước, nếu không phải nàng đủ kiên cường thì nước mắt đã sớm chảy ra rồi.
Nàng đây đã trêu ai chọc ai cơ chứ?
Tại sao nàng phải chịu tội như thế này?
Nàng tự nhận kiếp trước mình cũng không làm ra chuyện gì thiếu đạo đức nha!
Mỗi ngày đều luyện võ, đi học, nàng không có làm gì thương thiên hại lí!
Tại sao kiếp này phải chịu tội thế này?
Tủi thân co người lại thành một đoàn, vùi đầu mình vào hai chi trước, trắng muốt thật giống như một quả cầu tuyết, nhưng cái thân thể nho nhỏ đang run rẫy đó lại khiến cho người ta thương tiếc đến nói không thành lời.
Nhìn thấy sự thay đổi của Lương Mộ Hi, trong mắt Thương Mặc Uyên có chút xót xa, biết lời của mình lúc nãy đã dọa sợ tuyết hồ rồi, nghĩ muốn ôm lấy tuyết hồ, nhưng chính là tuyết hồ không để y ôm!
Nàng cũng biết giận nha, không phải loại dễ ức hiếp đó đâu!
Phản kháng không thành, nàng lặng lẽ chống đối!
Thương Mặc Uyên nhìn Lương Mộ Hi từ chối sự thân cận của y, cũng không muốn tổn thương đến nàng, cuối cùng đành phải để mặc nàng.
“ Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, đói thì gọi!” bây giờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-ha-doc-sung-tieu-ho-phi/3235505/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.