Mặc dù người ôm mình là một kẻ lạnh lùng, nhưng Lương Mộ Hi biết, nàng được cứu rồi, là một nam tử có vẻ đẹp bất phàm cứu nàng.
Tâm tình thả lỏng, Lương Mộ Hi cũng biết, thân thể của nàng đã đến giới hạn rồi.
Vốn đã rất bé nhỏ, mất máu quá nhiều, cộng thêm động tác lúc nãy làm hao hết tinh lực, tinh thần căng thẳng cực độ, cái thân thể nhỏ bé này đã sớm không thể chịu nổi nữa, cho nên, Lương Mộ Hi hoa hoa lệ lệ ngất xỉu một lần nữa, trước khi ngất xỉu, Lương Mộ Hi một lần nữa hạ quyết tâm chính mình phải chăm chỉ tu luyện thành người.
Con thú yếu ớt như thế này, thật sự là quá uất ức rồi!
Có đánh chết nàng cũng không làm!
Nhìn thấy tuyết hồ trong lòng đã hôn mê, xe lăn của Thương Mặc Uyên đột nhiên tăng tốc lên rất nhiều, xe lăn bình thường luôn bình thản đột nhiên lơ lửng giữa không trung, chỉ chốc lát, đã trở lại nơi hắn ở.
Có lẽ từ trước đến nay đều không ai biết, nam tử nhìn có vẻ nhu nhược này, lại là một cao thủ võ lâm đi?
“ Vương gia, cuối cùng ngày cũng trở lại!” hạ nhân Tịch Viên nhìn thấy Thương Mặc Uyên trở lại, rốt cục mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Phải biết rằng, đây là hoàng tử được bệ hạ sủng ái nhất, nếu ngài ấy xảy ra chuyện gì, vậy cái đầu của hắn cũng sẽ tùy lúc mà chuyển nhà.
“ Ừ”. Tay vuốt ve bộ lông trắng tuyết của tuyết hồ, Thương Mặc Uyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-ha-doc-sung-tieu-ho-phi/3235496/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.