Biên tập: Thủy Nguyệt┃ Chỉnh sửa: June «Chương 049: 2019» Sau khi chuẩn bị cho chuyến đi công tác xong, Úc Tri Niên copy tài liệu Dương Khác gửi cho mình vào USB, cất trong túi đựng laptop, sau đó Mai Tư chở cậu về làng Đãng. Lúc lên núi, trời mưa nhỏ cả đường, núi rừng xanh biếc rậm rạp, con đường lúc trước bị núi lở lấp kín nay đã được dọn dẹp, nay là một lối nhỏ phủ đầy đá vụn. Mai Tư lái xe rất cẩn thận, hai người xuất phát vào buổi chiều, lúc tới nơi trời đã tối đen. Điện thoại Úc Tri Niên lại mất sóng, cậu vào căn nhà trệt nhỏ của mình. Làng Đãng đã tạnh mưa rồi nhưng mặt đất vẫn ướt sũng, ban đêm trong núi se lạnh, tiếng ve kêu râm ran bên tai. Úc Tri Niên rất thích nơi này, mới rời mấy ngày đã vô cùng nhớ, cảm giác dù tâm trạng có bất ổn tới mấy tới đây cũng có thể bình tĩnh, nhạy bén, yên ả lại. Úc Tri Niên tắm rửa trong nhà tắm đơn sơ, bóng đèn duy nhất chiếu lên thân thể cậu, dòng nước từ ống nước trôi trên làn da vẫn còn sót dấu vết mà Dương Khác để lại. Úc Tri Niên cúi đầu nhìn dấu hôn trên ngực và bụng, nhớ lại chuyện xảy ra ở phòng tắm tầng hai. Hơi ấm của Dương Khác, yêu cầu của hắn, nụ hôn ẩm ướt, từng chuyển động, mỗi lời khích lệ, Úc Tri Niên cũng không thể hiểu nổi sao mình lại nói những lời ấy. Úc Tri Niên dời mắt, dội nước, cậu nắm chiếc nhẫn đeo trên cổ, ngẩn ngơ bắt chước Dương Khác lóng ngóng tự chạm vào mình. Cậu dựa lưng vào tường gạch men sứ lạnh lẽo trơn trượt, ống nước rơi xuống cạnh chân. Dòng nước trong suốt chảy trên mặt đất xi măng, theo ống thoát nước chảy ra ngoài. Một lúc sau, Úc Tri Niên nhũn gối nhặt ống nước lên, tắm rửa lại lần nữa rồi về phòng. Cậu còn nhiều chuyện cần làm nên chưa đi ngủ vội mà chuẩn bị sẵn hành lý để mai đi làng Kính bên cạnh. Ngoài trời mưa rơi, nhà trệt cách âm kém, cậu có thể nghe rõ tiếng nước tí tách nhảy trên phiến lá trong rừng cây phía bắc nhà. Ở làng Kính có một nhà tiên tri nổi tiếng khắp mấy thôn xóm, tế điển đêm mai mới bắt đầu, kéo dài suốt hai ngày. Úc Tri Niên và Thường đi đường núi sang, tá túc ở làng Kính ba hôm. Cậu soạn quần áo, đồ dùng hàng ngày, bọc bút ký cẩn thận bằng giấy chống nước. Lần này cậu không định mang máy tính theo nên trước khi đi ngủ đã mở tài liệu ra xem phần đầu của dân tộc chí mình viết. Bộ sách này còn lâu mới hoàn thành, giờ vẫn ở giai đoạn sửa chữa, cậu tạo một trang mới, gõ chữ "Gửi lời cảm ơn tới..." mấy chữ sau đó vẫn chưa viết tiếp. Ở làng Đãng, một vạch sóng cũng chẳng có, Úc Tri Niên có nhớ cũng chẳng thể làm gì, cậu vẫn chưa quen với chuyện gặp rồi chia xa chóng vánh như vậy, khắp đầu óc cậu đều là hình bóng Dương Khác. Thế nên cuối cùng cậu vẫn mở USB chứa những phương án tổ chức hôn lễ Dương Khác gửi ra để xem. Dương Khác gửi bốn phương án, trong đó có rất nhiều ảnh, ba ngoài trời, một trong nhà. Cái nào cũng tinh mỹ, nhưng Úc Tri Niên không thích quá xa hoa phô trương, xem đi xem lại chỉ thấy một phương án ngoài trời đơn giản nhất là hợp với ý mình, nhưng vẫn cần giảm bớt không ít trang trí không cần thiết. Danh sách khách mời dự kiến Dương Khác gửi không dài như cậu tưởng, có những người Úc Tri Niên quen, có người đã nghe tên, còn có họ hàng bên Triệu Tư Bắc. Úc Tri Niên ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng điền vài cái tên vào. Sớm hôm sau, Úc Tri Niên xuất phát đi làng Kính. Chuyến hành trình quan sát tế điển này mệt nhọc hơn so với Úc Tri Niên tưởng tượng nhiều. Họ đi đường núi mất mười mấy tiếng, Úc Tri Niên mắc mưa mấy trận. Lúc xem tế điển vì quá tập trung nên không cẩn thận đứng gần quá, kết quả là hít phải bao nhiêu là khói, cổ họng ấm ách, quay về làng Trang là lăn ra ốm. Cậu ốm cả tuần, đêm về tới nơi đã sốt, sau đó thì ho khan không ngừng, uống thuốc của người già trong thôn đưa cũng chẳng chút khởi sắc, cả người mê man, tay cũng không nhấc lên nổi. Mai Tư thấy cậu ốm nên rất sốt ruột, đầu tiên về Hi Bình mang thuốc tiêu kháng sinh và hạ sốt tới, sau khi thấy không hiệu quả thì lái xe chở cậu về Hỉ Bình nhập viện. Bác sĩ xét nghiệm máu cho Úc Tri Niên, kết luận là nhiễm khuẩn chuyển thành viêm phổi, cần nhập viện. Phòng phổ thông kín giường, cậu trả thêm tiền để ở phòng VIP một người, sau khi truyền dịch nhiệt độ đã giảm, vì chỉ có mình mình trong phòng nên có thể nghỉ ngơi thoải mái, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, nhưng vẫn ho như cuốc. Cậu ho đến mức não thiếu oxy, đầu đau ngực cũng đau, cậu tính đợi giọng nói đỡ hơn mới gọi cho Dương Khác. Không ngờ tới trưa ngày thứ hai, cậu lại nhận được tin của giáo sư Triệu: "Tri Niên, chú đã tới Tam Văn như kế hoạch, giờ đang trên đường đi Hỉ Bình, sau đó sẽ tới làng Đãng. Không biết cháu có nhận được tin nhắn không nhưng chú vẫn báo trước cho cháu." Giờ Úc Tri Niên mới nhớ ra giáo sư Triệu đã nói sẽ tới Hỉ Bình thăm cậu. Nằm thêm được một lát, cậu cứng ngắc gọi cho giáo sư Triệu, trình bày tình huống của mình mấy ngày nay. Hơn một giờ sau, giáo sư Triệu và giáo sư Từ - đồng nghiệp của ông gõ cửa phòng bệnh của Úc Tri Niên. Lúc Triệu Tư Bắc thấy cậu nằm trên giường bệnh ho khan thì rất lo lắng: "Tri Niên, cháu gầy đi nhiều quá!" Ông đặt hoa quả lên bàn thấp cạnh giường, kéo băng ghế cùng với giáo sư Từ, sau đó ngồi cạnh giường Úc Tri Niên, nói: "Dù là đi ra ngoài làm việc thì sức khỏe vẫn quan trọng hơn." Úc Tri Niên chưa kịp trả lời, y tá đã vào đo nhiệt độ cho cậu. Sau khi cô ra Triệu Tư Bắc lại hỏi: "Cháu nói cho Dương Khác chưa?" "Vẫn chưa." Úc Tri Niên trả lời. "Buổi sáng nó còn gọi cho chú, nói cháu đi Hỉ Bình đã lâu, nếu chú gặp cháu thì giúp nó hỏi xem cháu chọn được phương án chưa..." Triệu Tư Bắc do dự, bỗng giáo sư Từ ngồi cạnh hỏi: "Quan hệ của Tri Niên với Dương Khác tốt vậy?" Úc Tri Niên nhìn Triệu Tư Bắc, ông hơi dừng lại, cũng nhìn cậu, sau đó nhỏ giọng nói với giáo sư Từ: "Tri Niên là bạn đời của Dương Khác." Giáo sư Từ giật mình, nhưng điều chỉnh trạng thái rất nhanh, mấy giây sau đã oán trách Triệu Tư Bắc: "Ông Triệu này, chẳng chịu nói sớm gì cả." "Tôi tìm mãi chưa được cơ hội để nói." Triệu Tư Bắc giải thích. "Tôi còn nhớ lúc bé Dương Khác có đi cắm trại với chúng ta, còn giúp tôi cõng hai nhóc béo nhà tôi về xe nữa." Giáo sư Từ nhớ lại: "Tính cách hiền lành, rất xứng đôi với Tri Niên." Triệu Tư Bắc cười: "Dù là con ruột nhưng tôi cũng phải thừa nhận Dương Khác không dịu dàng lắm." Sau đó ông lại hỏi Úc Tri Niên: "Cháu định không nói cho nó à? Còn cần nằm viện mấy ngày nữa?" "Cháu cũng chưa biết nói như nào." Úc Tri Niên do dự: "Còn phải nằm viện ba ngày nữa." Điện thoại giáo sư Triệu đột nhiên đổ chuông. Ông lấy ra xem, nhìn Úc Tri Niên nói: "Là Dương Khác." Ông hỏi Úc Tri Niên: "Chú nói được không?" Úc Tri Niên cảm thấy khó xử, giáo sư Triệu thấy vậy thì thở dài, nói "Thôi" rồi bắt máy. "Sao thế?" Ông tùy tiện hỏi, không biết Dương Khác đang nói gì ở đầu dây kia. Đã lâu lắm rồi Úc Tri Niên rồi không nghe thấy giọng Dương Khác, rõ ràng chỉ là chút âm thanh bé xíu xiu cũng khiến trái tim cậu như bị nắm chặt. "Bố vừa đến Hỉ Bình." Giáo sư Triệu nói: "Đã gửi tin nhắn nhưng chưa thấy hồi âm." "Lát nữa, giờ ăn cơm ở Hỉ Bình đã." "Con đến làm gì?" Giáo sư Triệu giật mình hỏi Dương Khác: "Đi công tác? Sao lúc sáng không thấy con nói?" "Bố có kích động đâu." Giáo sự Triệu nhẹ giọng: "Con đi công tác phải chú tâm vào công việc, đừng đi lung tung, bố gặp Tri Niên sẽ hỏi." Úc Tri Niên nghe mà thót tim, bỗng nhiên cổ họng ngứa, cậu cố nhịn nhưng không được, cong lưng ho khan. Giáo sư Triệu thấy vậy đứng lên, vừa đưa nước cho cậu vừa vội chỉnh điện thoại về yên lặng nhưng không kịp. Ông ngồi gần Úc Tri Niên, Úc Tri Niên nghe rõ ràng tiếng Dương Khác nói: "Bố, không phải bố đang ở Hỉ Bình sao? Tại sao Úc Tri Niên lại ho?" Có lẽ cả đời này giáo sư Triệu chưa từng nói dối nên không biết cách bịa chuyện, ông cầm điện thoại sững sờ. Dương Khác chờ chỉ một chốc liền cúp máy. Mấy giây sau chuông điện thoại Úc Tri Niên vang lên. ☁️ Vân Tình Cung ☁️
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]