Phương Lạc Bắc khép kịch bản lại: Cái tên chó chết này.
6 giờ sáng hôm sau, Giản Lâm đợi ở trạm xe buýt gần khu biệt thự, Nhị Béo đi chiếc xe nhỏ của mình dừng lại.
Sau khi lên xe, Giản Lâm trầm mặc, trên mắt xuất hiện hai quầng thâm.
Nhị Béo trầm mặc, trên mắt cũng xuất hiện hai quầng thăm.
Hai người ai cũng không nói gì, nhấn ga rời đi.
Đi được một lát, Nhị Béo mới lấy lại tinh thần, chậc một tiếng nói: "Tao mẹ nó cả một buổi tối không ngủ."
Giản Lâm ôm cánh tay ngồi ở bên cạnh: "Đi ăn trộm?"
Nhị Béo phảng phất như không nghe thấy, lại chậc một tiếng, nhớ lại lại điều gì đó, một lát sau nói: "Da mặt của con gái rất mềm." Vừa nói hắn vừa lấy bàn tay da thịt cứng cáp chạm lên môi mình.
Giản Lâm chậm rãi quay đầu, nhìn hắn một cái.
Nhị Béo ha ha cười ngây ngô.
Giản Lâm lại chậm rãi quay đầu lại.
Lại đi thêm một lát, Nhị Béo nhíu mày, nói thầm: "Bộ dáng này của tao có trông giống quá tuỳ tiện không?"
Giản Lâm lại chậm rãi quay đầu nhìn hắn.
Nhị Béo tự mình an ủi: "Không có việc gì không có việc gì, không giống."
Giản Lâm quay đầu lại.
Một lát nữa, Nhị Béo xoa xoa mặt: "Ai u, mặt già rồi cũng đỏ, thật xấu hổ xấu hổ."
Giản Lâm chậm rãi quay đầu.
Nhị Béo giống như bị đa nhân cách, tự mình nói với mình: "Không được không được, mình phải đoan chính, nhất định phải đoan chính."
Giản Lâm quay đầu lại.
Nhị Béo lại thở dài: "Mà cũng không cần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-gia/1302751/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.