Phương Lạc Bắc: Tôi là đang đau lòng em.
Nghe được một tiếng "Qua", vẻ hoảng sợ trên mặt Giản Lâm lập tức biến mất, chỉ còn những giọt nước ẩm ướt cùng đôi mắt bình tĩnh nhìn lại.
Phim trường trở nên ồn ào, chiếc ô kia giống như một không gian, che đi những âm thanh hỗn loạn bên người để lại thế giới chỉ có hai người.
Phương Lạc Bắc vẫn không nhúc nhích, cầm ô, biểu tình và ngữ điệu không còn là La Dự, mà là chính anh.
"Muốn diễn cảnh hôn đẹp thì phải hiểu được tâm tư của hai nhân vật lúc hôn đến tột cùng là như thế nào."
"Lâm Hi thì tôi không muốn nhiều lời, cậu tự mình biết."
"Nhưng đối với La Dự mà nói," Phương Lạc Bắc chăm chú nhìn Giản Lâm: "Giây phút hôn Lâm Hi là bắt đầu của tất cả những cơ hội."
"Cơ hội ban đầu đã ở ngay chỗ này, lúc hai người mới đụng phải."
"Theo góc độ của La Dự, đối với những người anh ta để ý, chỉ cần có một cơ hội anh ta sẽ không bỏ qua."
"Hiểu chưa?"
Phương Lạc Bắc hỏi một tiếng "Hiểu chưa", nhưng không nghe bất kì câu trả lời nào từ Giản Lâm, thiếu niên đang từ nhìn thẳng lại bỗng nhiên nheo mặt lại, hàng mi ướt đẫm nhẹ nhàng buông xuống, những giọt nước trên lông mày cũng theo đó trượt xuống khóe mắt.
Ánh mắt của Phương Lạc Bắc vẫn bình tĩnh, quét nhìn giọt nước kia lăn xuống cằm, rồi dọc theo đường viền cổ áo cho đến khi rơi vào vào cổ áo đã ướt.
Lại ngẩng đầu nhìn, chính là đôi môi vừa mới bị hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-gia/1302742/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.