Phương Lạc Bắc: Chú La không phải người tốt, nhưng chú Lạc của cháu thật sự là người tốt.
Không kịp phản ứng cũng có nghĩa không hất ra theo bản năng.
Do đó, lực chú ý chuẩn bị nói lời cảm ơn của Giản Lâm chuyển xuống bàn tay trái đang được nắm ——
Bàn tay của anh rất ấm, bởi vì lúc nãy cậu còn dầm mưa lái xe nên còn hơi ướt, nhưng bàn tay đang nắm tay cậu có lẽ vì bận hơi ít đồ nên khô ráo và hơi lạnh.
Giản Lâm ngơ ngác, cứ thế được nắm đi.
Gió thổi qua, mưa bụi bay lả tả vào mặt cũng se se lạnh.
Phương Lạc Bắc giống như không cảm thấy gì, nắm chặt tay cậu dẫn người đi đến ánh vàng ấm áp của cổng lớn.
Giản Lâm nghiêng đầu nhìn anh, rõ ràng là đứng rất gần, lại cảm thấy không thể nhìn rõ, rũ mắt nhìn hai bàn tay đang nắm, ánh mắt rơi xuống nữa lại thấy ống quần của nam nhân đều ướt.
Giản Lâm nước mắt nhìn Phương Lạc Bắc, hỏi: "Anh lạnh không?"
Phương Lạc Bắc vẫn nhìn về phía trước: "Không lạnh."
Hai người đi tới cửa, Phương Lạc Bắc buông tay, lấy chìa khóa mở cửa.
Cổng lớn được đẩy ra, ánh sáng tản ra, Phương Lạc Bắc thu dù đi vào bên trong.
Giản Lâm vẫn có chút ngốc, khi vào cửa, theo bản năng nhìn nơi vừa dựng chiếc ô bên cửa.
Cậu cũng không biết bản thân đang nhìn cái gì, lúc thu hồi ánh mắt trở tay đóng cửa lại mới đột nhiên nghĩ đến: Chiếc ô lúc nãy được dựng chỗ này là để cho cậu thật sao?
Hay là Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-gia/1302739/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.