Phương Lạc Bắc nhìn cậu, trong mắt là ý cười.
Phương Lạc Bắc nhìn bộ dáng hoảng sợ của cậu, buồn cười: "Cậu sợ cái gì?"
Giản Lâm dừng một chút, rất nhanh liền hoàn hồn, kéo mình từ trên cửa lớn xuống, giả vờ vững vàng, hỏi: "Anh đi đâu về vậy?"
Phương Lạc Bắc bâng quơ nói câu: "Giải sầu." Nói rồi cất dù, đứng dưới mái che rũ mắt nhìn cái túi trong tay Giản Lâm, "Nhiều vậy sao?"
Giản Lâm trông rất nghiêm túc: "Một số dành cho anh, còn một ít tôi muốn đem về đoàn phim"
Phương Lạc Bắc đùa cậu: "Bán?"
Giản Lâm: "Không phải, cho tôi ăn, hoặc là chia cho đám Khâu Soái bọn họ nữa."
Hai người vừa nói, Phương Lạc Bắc vừa lấy chìa khóa mở cửa, Giản Lâm nghiêng người tránh ra lại đụng phải cây phát tài cạnh cửa.
Cơn mưa ngày hôm nay khá mạnh, trên lá cây phát tài đầy nước, Giản Lâm quay đầu nhìn nhìn, duỗi chân đẩy chậu cây vào bên trong.
Phương Lạc Bắc rút chìa khóa, quay đầu nhìn.
Giản Lâm: "Quá nhiều nước cây sẽ chết."
Phương Lạc Bắc đẩy cửa: "Bảo vệ cửa mỗi ngày đều đến để tưới nước."
Giản Lâm kinh ngạc, ngẩng đầu: "Dạ? Nhiều nước sẽ khiến cho rễ cây bị thúi."
Trong mắt Phương Lạc Bắc mắt mang ý cười: "Cậu không nói cho bảo vệ cửa, cũng không nói cho tôi biết."
Giản Lâm lập tức cúi đầu nhìn cây phát tài, một bên xem một bên ngồi xổm xuống, trong tay vẫn còn cầm theo mấy cái túi đồ ăn.
Phương Lạc Bắc cầm dù đi vào cửa, đứng ở ven tường, đưa tay lên bật đèn trong nhà.
Sân trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-gia/1302737/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.