*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Giản Lâm hỏi câu này trên điện thoại, là do cậu thật sự cảm thấy có chút kì lạ, cũng có chút khó hiểu.
Tính từ hôm mùng năm đến giờ, bọn họ tổng cộng cũng chỉ gặp sáu lần: Hai lần vào tối mùng năm, hai lần hôm tiến tổ, một lần trong phòng hội nghị, một lần nữa chính là hôm nay.
Cậu không tiếp xúc với anh nhiều, nói cũng không nói được bao nhiêu câu, dựa theo tình huống bình thường, Phương Lạc Bắc sẽ không thân thiết với cậu bằng những người khác trong đoàn phim.
Nhưng Giản Lâm lại có một trực giác rất tự nhiên: Nhiều người như vậy, Phương Lạc Bắc lại "thân" với cậu hơn.
Chính vì sự "gần gũi" như vậy, Phương Lạc Bắc vừa mới vào phòng trang điểm đã trực tiếp đến gần cậu ngồi, nhiều bàn trang điểm như vậy sao không ngồi chỗ khác mà chỉ ngồi ở gần cậu. Ngoài ra còn có câu đùa "Có mơ ác mộng không?"
Giản Lâm yên lặng tiêu hóa sự "gần gũi" không hề có lí do trong mắt cậu, ngay lập tức hiểu thành hai chữ "Quen thuộc", đem những hoang mang trong lòng gõ thành chữ rồi đưa đến trước mặt Phương Lạc Bắc.
Những điều này hoàn toàn là hành động trong bản năng Giản Lâm, giống như lúc cậu và Nhị Béo bị ngăn ở bên ngoài, hành động đưa gói thuốc lá cho bảo vệ hoàn toàn là theo bản năng, không có suy nghĩ gì sâu xa.
Nhưng sự khác biệt chính là sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-gia/1302724/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.