Đến lúc Giản Lâm về tiệm, Giản Lai không ở đó mà đi đưa cơm rồi, trong tiệm có một bàn khách tự mang thức ăn riêng tới, tổng cộng sáu người, đều là người quen.
Đó toàn bộ là người quen của Giản Lâm, một nhóm diễn viên quần chúng đã già kinh nghiệm. [1]
Bọn họ đựng thức ăn trong những hộp cơm dùng một lần, có thịt có đồ ăn cũng có canh, ngoài ra còn gọi một nồi cháo hầm và một vài đĩa rau luộc từ tiệm, rồi cả sáu kê hai bàn lại với nhau, vô cùng náo nhiệt mà uống rượu dùng bữa.
Chuyện này nếu ở cửa tiệm khác chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài, nhưng tiệm cháo thì không, ông chủ Giản tuy keo kiệt, nhưng trước giờ đối với người quen của Giản Lâm rất khách khí —— bởi đều là làm diễn viên quần chúng, tuổi của Giản Lâm lại còn nhỏ, ở thành phố điện ảnh còn phải phiền nhóm lão bánh quẩy này chăm sóc.
Những người này trải qua một năm cũng không dễ dàng, đã không quay phim được mà tiền kiếm được lại ít, moi moi tìm tìm, chỉ mỗi ngày mong mỏi có thể khấm khá hơn.
Hầu hết bọn họ đều định cư gần thành phố này, đã có nhà, có vợ có con, ăn tết cũng chỉ quanh quẩn ở Vũ Châu, không về quê, cũng không đi chơi tết.
Nhóm người này cứ đến gần tết thì lại đến tiệm, rau hay đồ ăn mà Giản Lai chuẩn bị cho họ đều rất nhiều.
Một bàn của họ trong tiệm, gió ấm từ điều hòa đang thổi, cảm giác như những câu chuyện thơ xưa đang nhảy trong hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-gia/1302709/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.