Chương trước
Chương sau
Vì lý do như thế, bắt đầu tuần mới, Tô Cách ngồi trên salon xem kiến thức. Có thời gian rảnh cũng lôi sách ra đọc, nhưng có hiểu nổi hay không, còn xem duyên số thế nào đã.

Trần Mục Dương có thể mưa gió bất động, an ổn như núi ngồi thật lâu, còn cậu cố mãi vẫn chẳng tập được tính kiên trì. Thật đúng là hai người ở hai thế giới, tôi không hiểu anh, cậu cũng khiến tôi thấy chướng mắt…

“Sao có thể như vậy… Không phải chứ… Sao một chữ cũng không hiểu nhỉ…” Tô Cách ở một bên oán niệm lải nhải, một bên đau đầu chiến đấu với đống toán cao cấp.

Trần Mục Dương ngồi cạnh, nghe cậu lải nhải tới phiền, không kiên nhẫn buông sách, nhìn Tô Cách: “Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Ừm…” Tô Cách thở dài: “Con người như anh đương nhiên sẽ không cảm được nỗi phiền não của chúng tôi…”

Trần Mục Dương vừa muốn mở miệng thì đạo diễn đi tới, ngồi xuống cạnh Tô Cách, còn không biết sống chết ôm vai cậu: “Cậu không biết sao, Tô Cách sắp phải thi cuối kỳ rồi, hồi xưa toán cao cấp cũng khiến tôi sống dở chết dở…. Sao nào, có muốn xin ít kinh nghiệm từ người từng trải không?”

Tô Cách lập tức hứng thú: “Kinh nghiệm gì cơ?”

“Chính là trong bốn đáp án ABCD, cậu không biết chọn đáp án nào thì cứ chọn C đi. Nhất là hội toán học rất thích C, cứ khoanh là trúng!” Đạo diễn đắc ý truyền kinh nghiệm.

Tô Cách mất hứng đáp: “Chiêu này của anh đã sớm mất linh từ tám trăm năm trước rồi! C còn lâu mới đúng nhá!”

Đạo diễn bị phủ quyết, không phục nói: “Vậy cậu bảo khoanh bừa cái nào? Chẳng lẽ phải truyền giấy, cả giờ cứ chuyển qua chuyển lại hở?”

Tô Cách thật ra có thể phán bừa, nhưng xung quanh đều là mấy đứa người tám lạng kẻ nửa cân, tìm ai bây giờ? Nói không chừng còn phải dựa vào xác suất ăn may của mình đi!

Một ngón tay thon dài kéo vở của cậu, chỉ vào một bài vừa làm xong, nói: “Sai rồi.”

“Hở?”

“Còn có chỗ này, chỗ này, chỗ này nữa, sai hết.” Trần Mục Dương không nể mặt, chọt hết chỗ sai của cậu.

“Tôi đã bảo là sai hết mà mà… Toi rồi… phải thi lại mất…”

“Đừng lo!” Đạo diễn vỗ vỗ cậu trấn an: “Ở đây không phải có một cao thủ đó sao? Trần Mục Dương của chúng ta là sinh viên ngành kinh tế, mấy cái thứ này với cậu ta chỉ giống cộng trừ nhân chia của trẻ con tiểu học thôi.”

“Hả?” Tô Cách kinh ngạc mở to mắt: “Anh là sinh viên kinh tế á? Sao còn đi làm diễn viên làm gì?”

“Ai bảo Trần Mục Dương của chúng ta quá toàn năng. Tôi phải chạy theo cậu ta rất lâu mới được đồng ý đấy!” Tay y vẫn tiếp tục bám trên vai Tô Cách, mà cậu thì không thích bị động chạm tí nào.

Trần Mục Dương lạnh lùng lườm y, cụ thể hơn là tay y, nói: “Nếu anh đã biết mình là đồ vô dụng thì lăn khẩn trương.”

Đạo diễn bị anh chặn họng, im miệng á khẩu, ngoan ngoãn thu móng vuốt lại, đứng lên: “Được được, nhường ánh sáng lại cho cậu.”

“Làm lại mau, chẳng lẽ cậu thực sự muốn trượt?” Trần Mục Dương lập tức ngồi cạnh Tô Cách, lạnh lùng nói.

“Vâng... vâng!” Cậu run run, dùng hết sức bình sinh làm bài.

Nhưng mà… dù có muốn thì cậu cũng không tư duy được cách giải cho bài này, càng mất căn bản...

Tô Cách cắn bút, quay đầu đáng thương nhìn anh, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Trần Mục Dương nghiêm mặt, đoạt bút trong tay cậu, nhanh tay viết công thức ra giấy, một bên giảng một bên tính toán. Nghe giọng nói vô cùng gợi cảm giảng giải bên tai, rốt cuộc Tô Cách cũng hiểu vì sao các fans trên mạng đều nói giọng nói của Trần Mục Dương có thể khiến người nghe mang thai.

Thật là! Tô Cách bất cẩn trước sức hút của Trần Suất rồi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.