Chương trước
Chương sau
Bữa cơm tất niên nhà họ Tô gồm đủ các món truyền thống người miền Nam, xôi ngọt thập cẩm, vịt quay, cá hấp tương, xúc xích nhà làm. Bà Tô đã tất bật nấu nướng, mà Tô Cách có thể về quây quần càng khiến bà vui vẻ hơn.

Trong bữa, bà liên tục gắp thức ăn cho cậu: “Thằng nhỏ này, ăn nhiều một chút đi! Xem con này, sao lại gầy như thế, có phải ở ngoài không chịu ăn uống phải không?”

“Mẹ, ở lớp con bị liệt vào diện béo đấy, mẹ chưa gặp các bạn khác đâu!”

“Người khác thế nào mẹ mặc kệ, con là con mẹ, mẹ không thể để con biến thành đứa da bọc xương được!” Bà Tô nói xong, tay vẫn không ngừng gắp đồ vào bát cậu.

Ông Tô ở một bên hớn hở dùng bữa, hỏi: “Tô Cách à, năm sau con thi cao đẳng đúng không?”

Cậu đột nhiên dừng đũa, quay đầu nói với ông: “Bố à, con năm đầu đại học rồi.”

“À thi xong rồi nhỉ! Xem trí nhớ của bố này! Nhưng bố nhớ rất rõ con học hội họa, bây giờ đang theo học viện mỹ thuật đi!” Ông Tô đắc ý, dường như ông rất vui vì mình nhớ rõ chuyện này.

Tô Cách buông bát: “Không phải bố à, con học diễn xuất.”

“Đúng rồi, lại nói lần trước con gửi về nhiều tiền như thế, còn mua cho mẹ quần áo nữa. Con bảo là cát xê phim đầu tay, nội dung thế nào, con diễn vai gì?” Bà Tô sốt sắng hỏi.

Cậu không biết nên đáp như nào, lấp liếm: “Mẹ, chỉ là một bộ phim ngắn phát trên mạng thôi, mẹ không biết lên mạng…”

“Không biết thì con có thể tìm cho mẹ mà, lát nữa mở cho mẹ xem đi.”

“Mẹ không xem chương trình văn nghệ đón năm mới à?”

“Ừ, vậy mai đi!”

Tô Cách nghĩ mai mình phải tìm cách đánh trống lảng mới được…

Ăn xong cơm tất niên, Tô Cách lấy trong túi ra hai bao lì xì, cậu nhận vài hoạt động, còn được trả cát xê từ "Ái tình" nên thu nhập khá khẩm, cho nên tặng bố mẹ hai bao lì xì dày.

Ông Tô nhận lì xì, vô cùng vui vẻ hò reo: “Tôi được nhận lì xì của con trai này! Thật là vui!”

Bây giờ ông Tô không khác gì một em bé ngốc, hỉ nộ ái ố đều bày tỏ.

Bà Tô nhận lì xì, trong lòng cũng vui, nhưng lại nhịn không được mắng cậu hai câu: “Thằng nhóc này, phải biết tiết kiệm dần để sau này còn cưới vợ chứ!”

“Mẹ, còn lâu con mới lấy vợ!” Tô Cách chưa từng động tới vấn đề này, thậm chí về sau cũng không bàn đến. Về phần vì sao, thì cậu không nghĩ đến nó, thậm chí là không dám nghĩ luôn.

Tiền lì xì trong tay ông Tô cầm còn chưa ấm thì đã bị vợ lấy mất: “Được rồi, để tôi giữ cho ông, ông mà giữ thì lại mất.”

Ông Tô cũng không để ý, dù sao mình cũng đã được con trai lì xì rồi, còn lại cứ để vợ lo.

Sau tiết mục mừng tuổi, Tô Cách về phòng đi ngủ.

Nằm trên giường nghe bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa rộn rã khắp nơi, có vẻ rất náo nhiệt, chắc hẳn các gia đình khác đều có giây phút đoàn viên đầm ấm.

Mà Tô Cách lại không tự chủ nghĩ đến một người.

Lấy điện thoại, mọi người đang hò hét trên Weibo của đoàn làm phim, đòi đạo diễn phát lì xì.

Đạo diễn thò đầu ra, đầu tiên chúc mọi người năm mới vui vẻ, chưa chi đã bị nhào đến đào tiền. Bây giờ internet đúng là rất tiện lợi, có thể trực tiếp phát lì xì trong group chat, ai nấy chém giết, người cướp nhiều hay ít đều hiện hết.

Đạo diễn hết cách, đành phải leo lên treo lì xì, mặc mọi người giành.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.