Cậu mua chút đồ ăn đến nhà Trần Mục Dương, gõ cửa.
Anh rất không hài lòng ra mở, hỏi: “Không phải đã nói mật mã cho em rồi sao?”
“Ừm, đây là nhà anh, em gõ cửa là vì lịch sự mà!” Tô Cách vào nhà, mang thức ăn vào bếp. Nhìn bếp cái gì cũng thiếu, tò mò hỏi: “Bếp nhà anh dùng được không vậy?”
Trần Mục Dương nhún vai: “Dùng tạm.”
“Hẳn là có mắm muối gia vị đi?” Tô Cách vô cùng mong chờ.
Ai kia lại tiếp tục nhún vai.
Tô Cách thực sự vô vọng lùi xuống, lục lọi kỹ lưỡng trong bếp cả đống lần cũng không tìm được một hạt muối nào. Nhưng may mà có một túi gạo chưa bóc, cậu liền mở nó ra, vo vo rồi cho vào nồi cơm điện.
Nồi cơm điện nhìn qua cũng là đồ làm cảnh…
Không có mắm cũng không có muối, chả lẽ để anh ăn cơm trắng với canh suông à?
Nhớ ra bên dưới khu nhà có một cái siêu thị nhỏ, Tô Cách liền bới ít tiền lẻ chạy đi mua đồ.
Sau khi mua xong đủ loại gia vị, cậu thở phì phò trở về nhà anh, Trần Mục Dương đang ngồi xem TV, hờ hững hỏi: “Này, nấu cơm chứ có phải chạy marathon đâu?”
Tô Cách thực sự không phun nổi ngụm máu: “Nếu không phải nấu cho anh thì anh nghĩ là em sẽ mất công chạy đi mua à?”
Trần Mục Dương nhìn cũng không thèm nhìn cậu, hờ hững: “Vậy thì cảm ơn em.”
Thật là không có thành ý, Tô Cách chán đến không buồn phản bác, đành tiu nghỉu quay đầu vào bếp.
Nhưng cậu lại không nhìn thấy đôi mắt đen của người kia tràn ngập ý cười.
Bởi vì thời gian có hạn, Tô Cách chỉ làm trứng xào cà chua, thêm đĩa rau xào cùng bát canh. Nồi cơm điện cũng vừa vặn hoàn thành nhiệm vụ, Tô Cách liền xới thêm một bát cơm bưng ra, Trần Mục Dương đã ngồi chờ sẵn ở bàn ăn.
Thấy trước mắt mình chỉ có hai mặn một rau, anh im lặng nửa ngày rồi mới trầm mặt hỏi: “Anh phát tín hiệu mình là động vật ăn cỏ cho em lúc nào vậy?”
Tô Cách đặt bát cơm trước mặt anh, học bộ dáng nhún vai của ai kia, nói: “Em chịu thôi, gấp như vậy làm sao có thời gian kho thịt chiên cá!”
Trần Mục Dương tuy nói thế, nhưng vẫn cầm bát với đũa bắt đầu ăn.
Cậu ngồi trước mặt anh, thực sự hy vọng có thể nghe thấy một câu khích lệ sau khi chứng kiến mình vật lộn.
Đợi lâu ơi là lâu mà không nghe thấy lời nào từ người kia, mà anh đã ăn xong một bát rồi.
Tô Cách sốt ruột gọi: “Này! Anh ăn cơm của em mà không khen nổi một câu à?”
“Nếu anh mua được một món đồ thuận tay, chẳng lẽ phải gọi cho nhà sản xuất khen đồ dùng tốt sao?”
Tuy Trần Mục Dương so sánh có chút khiến người khác không biết đáp sao, nhưng không thể phủ nhận Tô Cách đương thoả mãn.
“Đúng rồi, vai mới của anh thuộc loại hình nhân vật gì vậy?”
“Không biết.” Trần Mục Dương gắp miếng thức ăn cuối cùng vào miệng, bỏ bát xuống.
“Anh chưa đọc kịch bản sao?”
“Chưa.”
“Anh cũng quá không kính nghiệp đi, người ta mời thì anh cũng phải nghiền ngẫm kịch bản một chút thì mới đóng tròn vai chứ!” Cậu lải nhải.
“Không có hứng.”
“Không có hứng, thật mệt cho anh…” Tô Cách đang định mạnh miệng làm thêm bài thuyết giảng nữa thì bị ai kia nhét bát vào tay, sai bảo: “Đi rửa bát đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]