Cuối cùng Tô Cách vẫn không có cơm hộp, mà là ngồi một góc ăn mỳ.
Dương Dương mặc áo ngủ đi vào trong, thấy Tô Cách đang ngồi ăn mỳ, không khỏi khinh bỉ nói: “Ồ, cậu tiếc tiền đến thế à, phải đến ăn chực của đoàn làm phim một bát mỳ?”
“Cậu đang nói gì vậy?” Cậu húp nốt chỗ nước còn lại, ném bát vào thùng rác.
“Chẳng lẽ cậu không ăn tối ở ngoài à?”
“Tớ không có thời gian.” Tô Cách thấy đạo diễn gọi mình liền đi qua bên đấy.
Dương Dương theo bản năng nhìn sang Trương Tiêu Nhiên, chỉ thấy gã đang ngồi cạnh Chu Chỉ Huyên, cười dịu dàng, không biết hai người đang nói gì mà cười rất vui vẻ.
“Tô Cách, quay mấy cảnh này trước đi.” Đạo diễn đặt kịch bản trước mặt cậu, chỉ chỉ.
Tô Cách nhìn mấy cảnh quay đạo diễn nói, hóa ra đã có chút thay đổi với lịch trình ban đầu, cậu xác định một chút rồi ngồi trên ghế đọc kịch bản.
Mấy cảnh sau, là những cảnh nhân vật của cậu trở nên xấu xa.
Đầu tiên là phần diễn đơn.
“Chuẩn bị.”
Tương Vũ Hào ngồi trên sopha, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, di động đột nhiên đổ chuông, nhìn dãy số hiển thị ánh mắt anh vẫn xa xăm.
“Alo, Lẫm?” Nam Phong Lẫm chính là nhân vật chính.
“Vũ Hào, tôi đang bị nhốt trong nhà không ra ngoài được, cậu giúp tôi nói với Manh Manh rằng hãy chờ tôi, tôi sẽ đến ngay.” Nam Phong Lẫm ở đầu bên kia có vẻ rất sốt ruột.
“Ầy, sao đột nhiên cậu lại thành ra như thế? Có phải do người nhà đã biết quan hệ của cậu với Manh Manh không?” Tương Vũ Hào quan tâm hỏi.
“Ừ, không biết vì sao ông già lại biết được, bây giờ đang sai người giữ cửa. Nhưng tôi đã gọi cho Tử Hiên, cậu ấy sẽ tìm người cứu tôi.”
“… Ừm, được rồi.”
Tương Vũ Hào cúp điện thoại, sửng sốt vài giây, khóe miệng cong lên, mặt đầy ý cười thích chí, bấm một chuỗi số: “Alo, là tôi.”
“Bây giờ Nam Phong Lẫm đang bị nhốt trong nhà, không thoát được.”
“Ừ, cơ hội của cậu đã đến, cậu có thể bịa Nam Phong Lẫm mất tích hay thế nào thì tùy.”
“Không cần cảm ơn, tôi phải trả thù.”
Nói rồi, Tương Vũ Hào cúp điện thoại, lại gọi một cuộc khác.
Là cho vai nữ Vương Manh Manh.
“Alo, Manh Manh!”
“Tôi cũng không biết Lẫm ở đâu, tôi đang tìm cậu ấy đây.”
“Nhưng cô cứ yên tâm, Lẫm không phải dạng người đột nhiên biến mất, cô cứ yên tâm chờ đi, cậu ấy nhất định sẽ trở về.”
Vương Manh Manh khóc lóc cúp máy, Tương Vũ Hào nhìn điện thoại, cười rất thích thú.
Vương Manh Manh tự nhận mình có quan hệ rất tốt với Tương Vũ Hào, cả hai người xuất thân bình dân, so với những người khác thì thân thiết hơn. Nam Phong Lẫm vừa mất tích, trực giác của cô liền mách bảo phải gọi cho Tương Vũ Hào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]