Đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói vết thương của Tô Cách không phải vấn đề lớn, chỉ cần bôi thuốc mỡ rồi nghỉ hai ngày là được.
Nhưng Tô Cách không có nhiều thời gian nghỉ ngơi như thế, vẫn còn đang trong quá trình quay, biên kịch đã sắp xếp xong, không thể chậm trễ thêm một ngày.
Cậu không muốn trở thành gánh nặng của cả đoàn phim, hơn nữa lần bị thương này cũng là do cậu bất cẩn.
Tô Cách lì lợm đòi trở lại phim trường, trợ lý là người của Triển Dương, không chỉ chăm lo mặt cuộc sống, ăn uống, mà quan trọng nhất là người lo lắng cho an toàn của cậu.
“Mấy cảnh tiếp theo sẽ có không ít màn võ thuật, bây giờ chân cậu đang bị thương, chắc chắn sẽ không quay được.” Lời của người ta cũng là thật.
Tô Cách biết trợ lý lo cho mình, nhưng cậu cũng biết hiện tại cậu tuyệt đối không thể rời khỏi. Chỉ chậm một ngày sẽ kéo đến hệ quả không thể ra mắt phim đúng hạn, phí tiền vốn, trách nhiệm này ai cũng không dám nhận.
Nếu bây giờ xin rút, đổi diễn viên khác, quay lại những cảnh đã thực hiện hay đổi kịch bản, cậu là người mới, làm vậy thì tai hoạ sẽ ập đến.
Triển Dương cũng là công ty mới, không có nhiều ô dù bảo vệ Tô Cách, nếu chuyện này mà truyền ra thì sau này sẽ không có kịch bản.
Cho nên bây giờ biện pháp an toàn nhất đó là cậu cố gắng hoàn thành.
Trợ lý vẫn cứ do dự, muốn hỏi ý quản lý: “Để tôi hỏi chị Mĩ Linh.”
“Không cần.” Tô Cách ngăn cản, cậu biết câu trả lời, mà bây giờ đã quyết tâm, nhất định sễ không thay đổi, càng không muốn bị người khác lay chuyển: “Tôi phải quay lại.”
“Bác sĩ.” Tô Cách quay đầu nói với bác sĩ: “Xin bác kê cho tôi chút thuốc bôi, cố gắng nhiều một chút để dùng dần. Còn nữa, nếu được thì kèm thêm ít thuốc giảm đau.”
Tự giảm đau cho cả thể xác và tinh thần, đây là biện pháp cố gắng của cậu.
“Cậu cho rằng thuốc giảm đau thích là uống? Sau này có thể khiến thần kinh bị ảnh hưởng, mà mắt cá chân của cậu không thể dùng thuốc giảm đau!” Bác sĩ nói rất khí khái, đại khái cũng là nghe được đối thoại của hai người, biết cậu là diễn viên, bây giờ mắt cá chân bị thương còn muốn lì lợm quay cảnh hành động, cũng không thể trách được: “Đừng trách tôi không nhắc, trật mắt cá giờ chỉ là chuyện nhỏ, nếu không dưỡng thương tốt về sau có thể thành bệnh. Đừng khinh thường, trời trở lạnh sẽ đau, người bị nặng thậm chí còn không thể đi bình thường. Rốt cuộc bên nào nặng bên nào nhẹ thì cậu tự hiểu."
Tô Cách cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, liền ngẩng lên kiên định nói: “Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, bác sĩ, mong bác kê đơn giúp tôi.”
Bác sĩ thật sự hết cách: “Vậy đợi chút, tôi sẽ giúp cậu chườm nóng thêm một lần, tránh tụ máu. Nhớ về nhà không chỉ bôi thuốc mỡ, còn phải thường xuyên dùng khăn nóng đắp lên.”
“Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn bác.” Tô Cách cực kỳ cảm kích.
Sau khi chườm nóng, nắn gân, trở lại trường quay đã là nửa đêm, đoàn phim vẫn đang on set cảnh đêm. Đạo diễn đi tới hỏi thăm vết thương, đối với việc cậu trở lại thì đương nhiên là tốt với lập trường chung.
“Hôm nay cứ nghỉ ngơi đi, rồi mai sẽ quay phần của cậu.” Đạo diễn cũng lo cho hiệu quả lên hình, vẫn bảo cậu cố gắng nghỉ ngơi nhiều một chút.
Đạo diễn đuổi Tô Cách về khách sạn cách trường quay không xa, nhưng cậu vẫn cà nhắc cà nhắc.
Cho dù Bành Thành có tâm cho Hàn Vũ phòng riêng thì cũng chẳng khác biệt hơn, đều giống phòng tiêu chuẩn của mọi người, mà Hàn Vũ còn từ chối đề nghị mua nhà gần trường quay của Bành Thành, cứng đầu đòi chui rúc với hội Tô Cách. Cũng may Tô Cách là nam ba, được ở riêng một phòng đơn, với cậu khá là ổn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]