Chương trước
Chương sau
Phương Hỏa Phượng ngước hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, nói: "Thật sao?"
Tảm Hư Vọng cường ngạnh nói: "Đương nhiên thật!"
Nhưng Phương Hỏa Phượng cũng không tin hắn.
Nàng cũng không thể điều khiển hắn, chỉ biết ủ ê.
Nàng lùi ra sau một bước, quỳ rạp xuống đất, thê thiết khẩn cầu: "Thỉnh Tảm chỉ huy xem ở tình cảm huynh muội trước kia, suy tính cho thanh danh Tảm gia, lúc ở lại đây, đừng khó xử Hoàng gia và dân chúng trong thôn. Tiểu nữ tử vô cùng cảm kích!"
Nói xong nàng phủ phục dập đầu.
Tảm Hư Vọng nhìn muội muội đang quỳ trước mặt, sắc mặt lạnh lẽo.
Nửa ngày, hắn không nói gì, xoay người đi vào phòng khách.
Rất nhanh, hắn viết một phong thư, giao cho một đội trưởng sai người đưa đi.
Ban đêm, tên đội trưởng kia chuyển thư ra ngoài Hoàng Phong Lĩnh.
Tại một sơn cốc phía đông có một đội cấm quân trú đóng, ước chừng hơn một ngàn người. Dẫn đầu là một tướng lãnh tuổi trẻ chừng ba mươi, chính là phó tướng quân Tảm Hư Vọng từng nhắc qua.
Hắn đọc thư của Tảm Hư Vọng xong nhíu mày, lẩm bẩm: "Không phải nói là một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi sao, sao khó bắt như vậy?"
Rồi hỏi tên đội trưởng kia một lúc, xong đuổi đi hắn đi xuống, vẫn trầm tư.
Thì ra, lần này bọn họ nhận được mệnh lệnh, xuất động 2000 cấm quân, nhưng không phải đều dùng để bắt Đỗ Quyên. Là Tảm Hư Vọng mang 500 người vào núi, suy xét tới uy vọng của Nhậm Tam Hòa ở trong thôn, lại giao hảo với Lâm gia, e chuyện tróc nã Đỗ Quyên và vợ con hắn gợi ra sự phẫn nộ của dân chúng, mới cử nhiều người đi. Nhiệm vụ của bọn họ chủ yếu là ở phía sau, không đi quan đạo, mà là từ vùng núi lân cận vòng qua dân châu, canh ở đường nhỏ áp giải vào kinh. Đây là phía trên giao phó riêng.
Hồ tướng quân cho đóng quân ngoài Hoàng Phong Lĩnh, là sự cẩn thận của binh gia. Bởi vì Hoàng Phong Lĩnh là sơn đạo hẹp, toàn bộ nhân mã khó đi qua; dù qua được, lương thảo vật tư cũng không tiếp tế được, dễ bị địch nhân âm thầm mai phục. Cho nên, hắn chỉ phái Tảm Hư Vọng đi, còn mình ở ngoài tiếp ứng, như thế thì vạn vô nhất thất.
Nhưng  trước mắt ngay cả người cũng không bắt được, làm sao mà áp?
Hắn nghĩ nghĩ, phân phó một quan binh: "Gọi Hòe Hoa cô nương đến."
Hòe Hoa, dĩ nhiên là thôn Thanh Tuyền bị trục xuất Hòe Hoa.
Tảm Hư Vọng vào núi, đầu tiên là đi tìm nàng.
Sau này hắn dẫn người đi thôn Thanh Tuyền, sai người đưa Hòe Hoa đến chỗ Hồ tướng quân, hỏi chi tiết về thôn Thanh Tuyền và Đỗ Quyên, Nhậm Tam Hòa.
Hồ tướng quân thấy Hòe Hoa ngôn ngữ ôn nhu, biết tình thức thú, không thô tục như thôn cô bình thường ở nông thôn, có 3 phần yêu thích; chờ nàng rửa mặt chải đầu lộ ra khuôn mặt trẻ trung, có vài phần tư sắc, càng thêm ý động.
Hắn vốn là một đệ tử phú quý phong lưu. Bởi trong quân kham khổ, mới không thể không thủ quân quy; nay đi ra, trừ hắn ra không có người quản thúc, nên không cố kỵ nữa, cùng Hòe Hoa ngôn đến ngữ đi, mi mắt đưa tình, rất nhanh thành "ân ái" phu thê. Từ đó thêm một nha đầu hầu hạ cơm nước ấm giường, nhiệm vụ khổ sai này không còn khó chịu đựng nữa.
Giờ phút này, Hồ tướng quân kêu Hòe Hoa đến, kéo nàng ngồi chung một chỗ trên núi đá.
Chỉ thấy chiều tà nhuộm đỏ đỉnh núi phía Tây, ánh đỏ nhuộm nửa bầu trời. Dưới chân, khắp núi hồng Đỗ Quyên nở rộ, đối diện là cây rừng xanh um nơi triền núi, đỉnh núi cao mây mù vấn vít, cảnh sắc kỳ tuyệt; bên tai lại có tiếng chim bói cá, bên người có giai nhân làm bạn, không khỏi tâm tình đại sướng, ôm nàng xoa nắn.
Trong lúc nhu tình lưu luyến, hắn cười hỏi: "Hoàng Đỗ Quyên rất lợi hại phải không?"
Hòe Hoa nửa nằm nửa ngồi trong lòng hắn, nghe vậy thân mình cứng lại, sau đó nhấc mắt nghi ngờ nhìn hắn, tỏ vẻ không rõ ý hắn nói.
Hồ tướng quân đưa tay nhéo mũi nàng, cười nói: "Tảm chỉ huy nói nàng bỏ chạy." Rồi đem chuyện Đỗ Quyên chạy trốn nói một lần.
Hòe Hoa nghe xong nói: "Đỗ Quyên biết võ công. Bất quá đây cũng không là là việc khó gì, người có bản lĩnh ở Lâm gia thực nhiều. Như Lâm Xuân, hắn chính là đồ đệ Nhậm Tam Hòa; còn có Lâm lý chính bản lĩnh cũng không sai, cũng từng học với Nhậm Tam Hòa. Lâm lý chính là cha nuôi Đỗ Quyên, Lâm Xuân định thân với Đỗ Quyên, Đỗ Quyên đối với bọn họ khẳng định không phòng bị. Cho bọn họ đi bắt Đỗ Quyên, khẳng định rất dễ dàng."
Nàng nói thập phần khẩn thiết, phân tích sâu sắc.
Vừa nói, vừa dùng gò má cọ cằm Hồ tướng quân.
Tâm tình của nàng, nhàn nhã sảng khoái chưa từng có trong giờ khắc này.
Hồ tướng quân nghe xong lắc đầu nói: "Không được, chúng ta không thể choc sự phẫn nộ của dân chúng."
Vì thế lại đem lý do Tảm Hư Vọng nói trong thơ miêu tả một lần, trọng điểm nói tới chất vấn của Hoàng Nguyên, bất quá không nhắc tới Phương Hỏa Phượng, bởi vì Tảm Hư Vọng căn bản không nói cho ra chuyện muội muội hắn bỏ trốn.
Hòe Hoa nghe xong trầm mặc.
Suy tư một hồi, nàng lại nói: "Còn có một biện pháp: mẹ nuôi Đỗ Quyên đã sắp sinh, đem nàng buộc ở đầu thôn, phái người vào núi kêu gọi, gọi Đỗ Quyên tự mình trở về; không trở lại sẽ giết mẹ nuôi nàng."
Hồ tướng quân nghe xong cả người chấn động, cúi đầu nhìn người trong lòng.
"Ý kiến hay, chỉ là quá ác độc. Ngươi còn nhỏ tuổi, sao lại có tâm địa ác độc như vậy?" Hắn nói xong chợt nhớ tới lai lịch cô gái này, không khỏi nắm chặt cánh tay nàng, "Ngươi muốn mượn tay bản tướng quân trả thù Hoàng Đỗ Quyên?"
Hòe Hoa cũng không sợ hãi, hỏi ngược lại, "Các ngươi lại sẽ buông tha Hoàng Đỗ Quyên?"
Hồ tướng quân lắc đầu nói: "Nhất định phải bắt lấy nàng!"
Hòe Hoa gật đầu nói: "Đúng rồi, chỉ dùng mẹ nuôi nàng dụ nàng ra, lại không phải thật giết nàng, có ác độc gì? Dùng để bắt nàng mà không cần truy lùng!"
Hồ tướng quân nghe thấy có lý, chỉ là trong lòng thấy không thích hợp.
Hòe Hoa thấy hắn không lên tiếng, bỗng nhiên rơi lệ.
"Ta còn cần trả thù nàng sao? Ta không cần quản gì hết, các ngươi vẫn muốn bắt nàng, không phải là thay ta trút giận sao? Muốn nói trả thù, ta muốn trả thù là Lâm gia nhất. Huynh đệ Lâm gia tao đạp ta, còn nói ta không biết liêm sỉ, hại ta bị trục xuất vào núi. Đã vậy còn không buông tha ta, không có việc gì là đi tìm ta. Đem ta trở thành cái gì? Ta hận không thể ăn thịt bọn họ! Tướng quân nói ta ác độc, vậy ta sẽ làm người ác độc, ta nghĩ ra cách khác: dùng Lâm gia làm mồi, trói Lâm Xuân hoặc cha mẹ hắn lại, Đỗ Quyên không đến sẽ giết bọn họ..."
Lúc này Hồ tướng quân không mất hứng.
Hắn nghe Hòe Hoa nói Thu Sinh và Bát Cân đạp hư nàng thế nào, cũng giận, tự cho là đội nón xanh (bị cắm sừng),nói: "Thật đáng giận! Nói vậy Lâm gia ở trong thôn quen ỷ thế hiếp người. Được, xem tại ngươi hầu hạ bản quan một thời gian, bản quan sẽ vì ngươi xả giận. Nếu Lâm Thu Sinh và Lâm Bát Cân lại tới tìm ngươi, bản quan cho loạn đao chém vứt vào sơn cốc."
Vừa nói, vừa ôm nàng an ủi.
Lòng nghi kỵ trước đó cũng tan đi.
Hắn nghĩ, Hòe Hoa làm ra sai lầm đều vì ái mộ Lâm Xuân. Nữ nhân tranh giành cảm tình, đùa giỡn thủ đoạn hắn thấy nhiều, nên không lưu tâm. Ngược lại là Lâm gia, cũng quá bá đạo, tao đạp người ta còn không chịu cưới. Trục xuất một cô gái yếu đuối vào núi vốn là tàn nhẫn, đệ tử trong tộc còn thường xuyên đến lăng nhục. Bất quá là một nhà giàu trong núi mà thôi, đã dám  ngang ngược như vậy!
Hòe Hoa tựa vào người hắn, khóc một lúc mới chậm rãi bình phục lại.
Sau đó, hai người mới dắt tay chậm rãi đi về hướng lều trại bên kia.
Sau khi bọn họ đi, ở một hố sâu mọc đầy có bên cạnh mỏm núi đá bọn họ ngồi hơi lắc lư rồi hồi phục vu bình tĩnh. Mãi đến khi trời tối, một bóng đen mới từ phía dưới nhảy lên, nhanh chóng trốn vào rừng cây.
Lại nói Hồ tướng quân, lúc ấy trở về lều cỏ viết một phong thư hồi âm, giao cho tên đội trưởng mang đi thôn Thanh Tuyền, kêu Tảm Hư Vọng dùng Lâm gia làm mồi dụ, dụ Đỗ Quyên rời núi.
Trong thơ nói đây là chủ ý của Hòe Hoa, nói luôn đề nghị lúc nãy của nàng là dùng Phùng Thị làm mồi dụ, chỉ là hắn cảm thấy hành động này có chút tàn nhẫn, nên không chịu. Hồ tướng quân có nguyên tắc làm người của mình, hắn cố chấp cho rằng: phụ nữ có thai không giống người bình thường.
Tảm Hư Vọng lại cùng Hòe Hoa rất có linh tê, lại tán đồng chủ ý trước nàng.
Nhưng hắn rất cẩn thận, suy tư thật lâu rồi mới kín đáo an bài.
Sau đó, hắn cho người đưa Hoàng Nguyên và Lâm Đại Mãnh gọi vào nhà chính Hoàng gia, đưa ra biện pháp này dụ Đỗ Quyên rời núi.
Hoàng Nguyên giận tím mặt, đập bàn giận mắng hắn: "Súc sinh!"
"Lớn mật!"
Lúc này có 2 quan binh như lang như hổ tiến lên túm lấy hắn, một người trong đó đá mạnh một cước vào đầu gối hắn, hắn không tự chủ được quỳ xuống.
Tảm Hư Vọng quát lệnh quan binh lui ra, sau đó trầm mặt nói: "Hoàng Nguyên, bản quan cũng sẽ không thật thương tổn lệnh đường, bất quá là dùng nàng làm mồi dụ mà thôi. Ngươi phản ứng như vậy, có phải nhận định là Hoàng Đỗ Quyên sẽ không tới hay không? Như vậy ngươi thất vọng rồi —— thì ra nàng là người ích kỷ tự lợi. Hoàng gia nuôi nàng mười mấy năm, rơi vào hiểm cảnh, nàng lại chỉ lo chính mình. Ngươi sợ nhìn thấy kết quả này, đúng hay không?"
Hoàng Nguyên chặt chẽ theo dõi hắn, ánh mắt giống như 2 ngọn lửa thiêu đốt.
"Ta tình nguyện nàng ích kỷ tự lợi không đến, vậy cũng tốt hơn ngươi gấp trăm lần!"
Ngữ khí bi thương của hắn có chút kỳ quái, tựa hồ bao hàm chút đặc biệt gì đó.
Tảm Hư Vọng không biết suy nghĩ của hắn, chỉ cho rằng hắn luyến tiếc Đỗ Quyên, nên cười nhạo hỏi: "Ngươi không muốn thử nàng, đúng hay không?"
Lâm Đại Mãnh cố nén phẫn nộ khuyên nhủ: "Đại nhân, như vậy có quá mức hay không?"
Tảm Hư Vọng không lên tiếng, tựa hồ có chút do dự.
Lâm Đại Mãnh thấy như vậy, vội khuyên, nói làm như vậy tuy không thương hại Phùng thị, nhìn lại quá tàn nhẫn, sợ là tổn thanh danh đại nhân.
Tảm Hư Vọng thở dài, tựa hồ khó xử.
Đúng lúc này, Hoàng lão cha cùng mấy người trong tộc Hoàng gia đến.
Đây cũng là an bài của Tảm Hư Vọng.
Ngày hôm qua không bắt được Đỗ Quyên, lại bị Hoàng Nguyên cản trở, hắn càng thêm cẩn thận; hơn nữa 2 thân tín Tảm Đào và Tảm Lãng  phái đi xử trí Hoàng Ly một đêm chưa về, sinh tử không biết, tung tích Hoàng Ly cũng không rõ, trong lòng hắn càng kinh hoảng, trực giác việc này không đơn giản, bởi vậy lại không dám để chuyện của muội muội dao động tâm chí, mới an bài như thế.
Hoàng lão cha đến, cường ngạnh yêu cầu lấy Phùng Thị làm mồi dụ.
"Ta muốn thử xem nàng: Hoàng gia nuôi nàng mười mấy năm, nàng có biết báo ân hay không! Quan phủ không bắt được nàng sẽ không đi, chẳng lẽ Hoàng gia chúng ta và dân thôn Thanh Tuyền phải lấy mạng bồi nàng, bằng không là không lương tâm? Nếu nàng tri ân báo đáp thì tự mình tới đây! Không phải nàng có lai lịch sao? Không phải Nhậm Tam Hòa vẫn che chở nàng sao? Để những người đó xuất đầu đi, chúng ta trêu ai ghẹo ai chứ!"
Hắn vừa nói, vừa rơi lệ.
Lại hướng Hoàng Nguyên nói: "Nguyên Nhi, gia gia cũng không trông cậy vào ngươi làm rạng rỡ tổ tông, ngươi có thể đừng gây hoạ trong nhà được không? Nếu ngươi có việc, gia gia dù mất mạng già này cũng phải che chở ngươi; nhưng vì một nha đầu nhặt được, ngươi muốn Hoàng gia bồi vào?"
Hoàng đại nương cũng đầy nước mặt nước mũi quở trách.
Sau đó cao giọng nhìn vào phòng phía Đông hô: "Đại vợ, ngươi thương nàng nhiều năm như vậy, ngươi không muốn nhìn xem nàng rốt cuộc là miệng hiếu hay là lòng hiếu sao? Nếu trong lòng nàng không có ngươi mẹ này, ngươi chết tâm đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.