Hoàng Lão Thực thấy Lâm gia vì khuê nữ xuất lực như thế, vẻ mặt đau khổ nói: "Cha cũng đi hỗ trợ.", bộ dáng ủy khuất như bị bắt lính vậy, không hề vui sướng khi xây nhà mới. Hắn thật không thể chấp nhận sự thật là Đỗ Quyên rời đi, ngẫm nghĩ rồi bày vẻ mặt khổ qua, thêm hai giọt nước mắt, nói với nàng: "Đỗ Quyên, trong lòng cha rất khó chịu..." Đỗ Quyên vội nói: "Cha yên tâm, ta có thể qua tốt." Nàng không muốn nghe Lão Thực kể lể dong dài. Đừng thấy hắn nói được thập phần khó bỏ, Đỗ Quyên biết hắn rất nhanh sẽ tốt. Hiện tại hắn có nhi tử, có khuê nữ, trong bụng vợ còn có một đứa nữa, cuộc sống thuận lợi vui vẻ, chút không như ý nho nhỏ ấy, sẽ không tạo thành đả kích lớn với hắn. Ngược lại là Phùng thị, Đỗ Quyên lo lắng nàng luẩn quẩn trong lòng. Hoàng Tước Nhi thấy việc đã đến nước này nói thêm cũng vô ích, nêu kêu Hoàng Ly trở về giúp Đỗ Quyên thu thập quần áo chăn đệm, đưa đến cho nàng, bằng không khác gì cho nàng tịnh thân rời đi. Còn nữa, nàng cũng muốn nói chuyện này cho nương và Hoàng Nguyên, xem có thể làm thêm những gì cho Đỗ Quyên. Mấy người trở về Hoàng gia nói cho Phùng Thị việc này. Phùng Thị quả nhiên tức ngã, vỗ giường mắng Đỗ Quyên không lương tâm, kêu Hoàng Tước Nhi: "Cái gì cũng đừng đưa! Dù sao có Lâm gia làm chỗ dựa cho nàng, nàng cũng không hiếm lạ đồ Hoàng gia. Mặt nóng dán vào mông lạnh làm cái gì?" Hoàng Tước Nhi vội vàng khuyên nhủ: "Tảm cô nương ở đây, Đỗ Quyên mỗi ngày cùng nàng chạm mặt, cũng không được tự nhiên. Đi cũng tốt, nương coi như gả khuê nữ. Tỷ như ta, cuối năm còn không phải là muốn gả ra ngoài? Nương chỉ lo mạnh miệng, quay đầu nàng ở ngoài chịu khổ, nương không đau lòng chắc? Cho dù có Lâm gia chiếu ứng, nàng sẽ không chịu khổ, nhưng rốt cuộc nuôi mười mấy năm, cuối cùng nhẫn tâm buông tay mặc kệ, để người ta tới làm người tốt, nói chúng ta lòng dạ ác độc đuổi người ra ngoài, nương không cảm thấy oan khuất?" Phùng Thị nghe xong càng thêm thương tâm, nghẹn ngào không thôi. Đương nhiên nàng đau lòng Đỗ Quyên, vừa hận nàng quyết tuyệt, một hơi ngăn ở ngực. Nghe lời khuyên của khuê nữ luôn ít lời đánh vào tâm khảm, nén khóc quở trách nói: "Nuôi mười mấy năm, có ích lợi gì? Hồ ly tinh kia mê hoặc Nguyên Nhi, nàng không giúp ta coi như xong, tự mình còn chạy. Đợi ngươi gả đi, cuộc sống này ta làm sao qua?..." Hoàng Tước Nhi nghe xong trợn mắt há mồm —— Nương lại hận Tảm cô nương như vậy? Nàng không tự chủ quay đầu nhìn cửa phòng, rồi cuống quít ngắt lời lời của nương, nói: "Nương, đừng nói như vậy. Tảm cô nương không xấu, nàng..." "Nàng chính là đến tai họa Hoàng gia, tai họa Nguyên Nhi!" Phùng Thị thấp giọng cắn răng nghiến lợi nói, "Ngươi nói nương sao khổ như vậy? Chịu nãi nãi ngươi cả đời, cứ tưởng rằng nuôi mấy khuê nữ ngoan, lại tìm về nhi tử, con dâu cũng do mình nuôi lớn, tri kỷ nhất, cuộc sống sẽ dễ chịu, ai ngờ tai họa lại tới cửa, quậy cho gia đình không yên ổn. Nàng không có lương tâm. Phàm là có một chút xíu tâm nghĩ cho ta, nàng cũng sẽ không đi. Nguyên Nhi cho nàng làm vợ chính, còn thiệt nàng sao? Thật coi mình là phượng hoàng sao! Đồ không có tiền đồ! Lão nương nửa đời trước nhìn sắc mặt bà bà mà sống, nửa đời sau phải xem con dâu..." Nàng chết cũng nghĩ không thông: Đỗ Quyên lợi hại như vậy, sao lại chưa chiến đã bỏ chạy chứ? Nàng không phải nên gả cho nhi tử, sau đó tìm biện pháp thu thập Tảm Lao Yên sao! Hoàng Tước Nhi vội vàng nói: "Nương, Tảm cô nương không dám đối với nương không tốt." Phùng Thị trợn mắt nói: "Ta thấy nàng là ghét rồi!" Hoàng đại nương nhìn Tảm Lao Yên chỉ thấy vinh diệu, Phùng Thị lại không thích nữ tử như vậy làm con dâu. Bởi vì các nàng căn bản không phải người cùng đường. Chỉ bằng nàng không thích nàng, lại không dám biểu lộ ra hoặc trách cứ nàng, là biết nàng có bao nhiêu nghẹn khuất. Hoàng Tước Nhi nghe xong á khẩu không trả lời được. Cũng may lúc này Hoàng Nguyên bị Hoàng Lão Thực từ tư thục gọi về, vào hỏi Hoàng Tước Nhi về tình huống của Đỗ Quyên. Hoàng Tước Nhi thuật lại một lần. Như Lâm Xuân, Hoàng Nguyên lập tức hiểu tâm tư Đỗ Quyên, nên không ngạc nhiên chuyện nàng muốn xây nhà ở riêng. Trải qua chuyện này, nàng sẽ không vào ở bất cứ nhà của ai. Cho nên lúc trước hắn mới không yên lòng, cứ truy vấn nàng muốn đặt chân ở đâu. Nhưng nàng lại muốn xây phòng bên kia sông, cách hắn xa như vậy? Vừa nghĩ đến bóng dáng kiên quyết ra đi, tâm hắn liền không nhịn được run rẩy. Hắn nhìn Hoàng Tước Nhi, kỳ vọng nàng nói tiếp. Nhưng Hoàng Tước Nhi không lên tiếng, điềm tĩnh chờ hắn nói chuyện. Hoàng Nguyên kinh ngạc, muốn nói lại thôi. Chẳng lẽ Lâm gia không cầu hôn? Đỗ Quyên sẽ ứng phó như thế nào? Hắn muốn hỏi, nhưng lại bỏ ý định, cảm thấy nếu Lâm gia định việc này, Hoàng Tước Nhi khẳng định sẽ chủ động nói; không nói chính là không đề cập tới, hoặc là Đỗ Quyên không cho câu trả lời chính xác. Cũng đúng, đó mới cách làm người làm việc của nàng. Vừa trải qua biến cố, quay đầu đã căm phẫn gả người, đó không phải là Đỗ Quyên. "Đem đồ dùng hằng ngày của nàng đưa đi đi." Hắn tiêu điều nói với Hoàng Tước Nhi, "Hai ngày này đại tỷ đi bồi nàng, trong nhà để Hoàng Ly và Lao Yên thu xếp. Chuyện xây nhà để ta an bài, tốt xấu gì tận chút tâm lực." Nói xong lại khuyên giải an ủi Phùng Thị vài câu, mới đi. Hắn đi đến tư thục, để các học sinh mang tin tức về nhà: bên kia sông ngay chân núi muốn xây nhà, mỗi nhà ra hai ngày công, tương đương một tháng học phí; nếu có vật liệu tốt bỏ ra cũng được, an bài cụ thể có thể tìm Lâm gia. Các học sinh nghe xong hết sức cao hứng, buổi trưa sôi nổi trở về nói cho người nhà việc này. Các nhà có lao động ra lao động, không lao động thì phụ nữ ra mặt, đều sôi nổi đi tìm Lâm Đại Đầu. Lâm Đại Đầu và Lâm Xuân đang ở nhà cũ. Thì ra Lâm Xuân đang kiểm kể số vật liệu thừa trong nhà, cảm thấy không đủ nên cùng cha đi nhà cũ, tìm Đại gia gia lấy. Khi đi, hắn nói với Đỗ Quyên: "Ngươi vào phòng ta nghỉ một hồi đi." Đỗ Quyên lắc đầu nói: "Ta đi miếu nương nương xem xem. Nơi đó phòng ở không thường dùng, phải quét dọn kỹ lưỡng, bằng không không thể ngủ." Tuy Lâm Xuân không đành lòng, cũng đành để nàng đi. Hai cha con đến nhà cũ Lâm gia, đem tình huống nói cho Lâm đại gia. Lúc ấy Lâm lão thái gia và lão thái thái cũng có mặt, khi nghe thấy Hoàng lão cha mắng: "Nuôi dưỡng thứ không cha không mẹ" thì khiếp sợ. Lâm đại gia nói: "Lão già này chẳng lẽ điên rồi?" Lâm thái gia lão trợn trắng mắt nhìn hắn, nghiêm chỉnh nói: "Đừng mắng người ta. Được tiện nghi còn khoe mã, thật không phúc hậu!" Lâm Đại Đầu bị gia gia choc, hắc hắc cười rộ lên. Khi biết quyết định của Đỗ Quyên, ba lão nhân trầm mặc. Nửa ngày, Lâm thái gia cảm thán nói: "Đứa trẻ này, trước kia thật xem nhẹ nàng." Chuyển hướng Lâm Đại Đầu trịnh trọng dặn dò: "Đừng bạc đãi nàng. Dù sau này nàng không nhất định thành con dâu Lâm gia, cũng phải coi nàng như khuê nữ. Nhà này xây tốt một chút, thanh thế làm lớn chút, tinh xảo chút, cho người cả thôn đều nhìn thấy. Đỡ phải sau này có kẻ hám lợi và đồ hỗn hào, thấy nàng một bé gái mồ côi ở một mình, tới cửa khi dễ." Lâm Đại Đầu vội gật đầu, nói: "Ta chính là muốn như vậy. Trong nhà vật liệu không đủ, mới đến cùng đại bá lấy chút đi." Lâm thái gia nghĩ nghĩ, nói: "Cũng đừng dùng những vật liệu thừa của ngươi. Trước đây ta còn để dành được chút đồ, thì cho nàng dùng đi. Xuân Nhi ra đi, tương lai không hẳn hiếm lạ chút đồ đó. Ta đưa mấy thứ đó cho hắn, tuỳ cho hắn dùng đi." Lâm Xuân vội vàng đứng lên, nói: "Đa tạ thái gia gia." Lâm thái gia hài lòng nhìn hắn, trêu ghẹo nói: "Cảm tạ cái gì? Ta đây là tahy đổi cách chia của cho ngươi, để ngươi tự quyết định, những thứ khác sẽ cho con cháu trồng trọt, ngươi còn tạ ta?" Lâm Xuân cười nói: " "Có nghề trong tay, không lo ăn uống". Thái gia gia sớm đem thứ tốt nhất truyền cho ta, ta còn muốn gì hơn." Lâm thái gia nghe xong, tay vuốt chòm râu vui tươi hớn hở cười, thập phần vui vẻ. Lâm Đại Đầu vội hướng nhi tử trừng mắt —— Tiểu tử đáng chết này, cũng không biết lão tổ tông để lại cái gì, tùy tiện nói từ bỏ. Thật là khờ quá mà! Lâm thái gia và Lâm đại gia thấy hắn như vậy đều không nhịn được cười. Nhất thời Lâm Đại Mãnh trở lại, sau khi nghe nói lại cũng cảm thán một hồi, sau đó cầm chìa khóa gia gia đưa cho, mang cha con Lâm Đại Đầu đi khố phòng lựa chọn vật liệu gỗ và đá. Chờ bọn hắn đi, Lâm đại gia buồn bực hỏi lão gia tử: "Phí sức vào việc này, sao không mở tiệc rượu mời khách, định luôn việc hôn nhân cho bọn họ? Tương lai Xuân Nhi không hẳn sẽ đổi ý." Lâm thái gia nói: "Ngươi nha ngươi, còn không bằng một nha đầu! Tương lai Xuân Nhi thế nào, sao ngươi biết được? Nhưng trước mắt nếu Đỗ Quyên định như vậy, hắn không thể an định tâm tư phải dụng công tiến tới; Nói như vậy là để lại đường lui, đây là an bài tốt nhất cho Xuân Nhi. Nếu thành thân, vạn nhất tương lai Xuân Nhi có nữ nhân khác ở bên ngoài, Đỗ Quyên lại không chịu cho nam nhân nạp thiếp, vậy không phải là giống như Hoàng gia nháo lớn sao?" Lâm đại gia nghe xong gật đầu không ngừng. Lâm thái gia lại thở dài nói: "Thiếu niên có mấy ai chống đỡ được hấp dẫn? Nếu Xuân Nhi còn ở trong thôn này thì không cần phải nói, ta lập tức kêu Đại Đầu giúp bọn hắn định thân, qua một hai năm nữa sẽ thành thân. Nhưng hắn đi ra ngoài, hậu quả khó nói. Đỗ Quyên nha đầu kia, nhìn thấu triệt hơn chúng ta, lại thiện tâm. Ai, đáng tiếc! lòng dạ cao như vậy, tránh không được phải chịu khổ. Cũng làm khó tiểu tử Hoàng gia, việc này thật không thể trách hắn. Nam nhân có mấy ai có thể chung tình? Nàng ngay cả thiếp cũng không cho nam nhân thu, đành phải ở thôn Thanh Tuyền gả cho nông dân." Nói xong cùng bà già nhìn nhau lắc đầu, không hề coi trọng trọng tôn tử. Lâm Xuân không biết lão tổ tông đã nhìn thấu tương lai của hắn, đối diện với đám đồ tốt trong khố phòng, tính toán phải dùng vật liệu nào cho nhà của Đỗ Quyên. Không cần quá lớn, cũng không cần quá xa hoa, trọng điểm phải ứng dụng. Trong đầu yên lặng quy hoạch một lần, hắn đã có khái quát. Cổ có câu "Kim ốc tàng kiều", hôm nay hắn muốn tự tay dựng một ngôi nhà gỗ ở trong núi cho người trong lòng ở. Lầu vàng không thích hợp cho người ở, mà dùng gỗ đá đất xây thành, lại ngay bên sông núi, thích hợp dưỡng sinh nhất. Việc này có ý nghĩa: hắn và Đỗ Quyên nhất định có thể chung sống đến bạc đầu, tuyệt sẽ không có kết quả như Hán Vũ Đế và Trần A Kiều! Dụng tâm chọn một đám gỗ và đá xong, chuyện còn lại Lâm Xuân giao cho Đại bá phụ và cha an bài, hắn vội vàng chạy trở về. Sau khi trở về, hắn chuyển cái ghế mỹ nhân tinh xảo hẹp dài bằng gỗ nam mộc trong phòng mình ra, cẩn thận khiêng lên vai, đưa đi miếu nương nương. Miếu nương nương sau này được xây dựng thêm 2 dãy sương phòng. Đỗ Quyên đang ở Đông sương thu thập, thấy hắn tới sửng sốt. "Khiêng cái này tới làm gì? Ở đây có giường." "Giường đó trong mùa hội làng có rất nhiều người ngủ qua, làm sao mà ngủ!" "Ta nào có chú trọng đến thế!" "Không phải là chú trọng, có thì chuyển đến, cũng không khó khăn." Lâm Xuân cẩn thận đem giường vào buồng trong, chuyển tới chuyển lui, xem có vững chắc không. Đỗ Quyên sờ sờ đầu giường bóng loáng, ánh mắt dừng ở vân gỗ duyên dáng cùng tạo hình linh động hoa cỏ chim chóc, oán giận nói: "Sao không khó khăn? Khiêng đến khiêng đi, nếu lỡ va chạm bị mẻ vỡ thì thật đáng tiếc." Cái giường này hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật. Lâm Xuân bày giường xong, quay đầu cười với nàng, nói: "Không mang về nữa. Đợi xây xong nhà thì chuyển vào cho ngươi dùng. Ta nghĩ nhà của ngươi cũng xinh xắn, không thích hợp để giường tủ lớn, cái này thích hợp nhất." Lúc làm tháp này, trong lòng hắn đã thầm nghĩ: nếu Đỗ Quyên gả tới đây, lúc nghỉ trưa hoặc đọc sách, hoặc là mùa hè chạng vạng dọn ra ngoài hóng mát, nghẹo nằm đều thoải mái, hôm nay quả nhiên dùng tới. Hắn lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, cảm giác tâm linh chưa từng gần với nàng như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]